Sư huynh ta đã chém ngàn người của Huyền Thiên Tông các ngươi, ngay cả Thiên Huyền Tử ra tay cũng chẳng làm gì được!
Lấy đâu ra mặt mũi mà tự xưng vô địch Hoang Cổ!
Lời của Lâm Nhất vừa dứt, bên kia Lưu Húc và Diêm Không lập tức nhảy dựng lên tức tối, nụ cười trên mặt cũng không giữ nổi nữa.
Hai mươi năm trước Kiếm Tông tuy thảm, nhưng Kiếm Kinh Thiên từng tàn sát một nghìn đệ tử nội môn của Huyền Thiên Tông, mấy vị trưởng lão cũng bị đánh đến tàn phế nặng.
Huyền Thiên Tông mất hết mặt mũi, đó là sự thật sắt đá!
Mặc cho hai kẻ kia châm chọc thế nào cũng không thay đổi được chuyện Kiếm Kinh Thiên quả thực đã được Dao Quang che chở cứu thoát.
Đúng lúc cả hai sắp không kiềm chế được, Tần Thiên chặn họ lại, mỉm cười nói: "Xem ra tran chiến hai mươi nam trước, đam Kiem Tông các ngươi vẫn chưa nhận đủ bài học".
Hắn ta dừng một nhịp, nhàn nhạt nói: "Nhưng không sao, lần vào chiến trường Hoang Cổ này, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào mới thực sự là tàn nhẫn!"
Giọng Tần Thiên bình thản, chẳng lộ sát ý, cũng không chút gợn sóng.
Nhưng ý tứ ẩn trong đó lại khiến ai nấy lạnh sống lưng: lần này Huyền Thiên Tông thật sự không định tha cho Kiếm Tông.
"Vậy cứ chờ xem!"
Cổ Nhược Trần đứng cạnh Lâm Nhất, bước lên một bước, lạnh lùng nói.
Tần Thiên mím môi cười, hắn ta từng bước áp sát, đệ tử Kiếm Tông lập tức căng thẳng, ngay cả Thần Lôi và Mục Xuyên cũng nhíu mày.
Tên này muốn làm gì?
Còn chưa vào chiến rường Hoang Cổ đã muốn ra tay à?
Tần Thiên tới sát bên Cổ Nhược Trần, truyền âm bên tai y: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng yên tâm, đám người này ngươi giữ không nổi !! Năm xưa Kiếm Kinh Thiên còn giữ không nổi, ngươi cũng vậy. Ta sẽ chém Lâm Nhất ngay trước mặt ngươi, đệ tử Dao Quang, ắt phải chết!"
Sắc mặt Cổ Nhược Trần thoáng biến đổi, phút chốc trở nên khó coi.
Tần Thiên nói nhanh mấy câu, rồi lùi một bước.
Hắn ta ngoái nhìn đệ tử Kiếm Tông, mỉm cười: "Chư vị đừng căng thẳng, ta và Cổ huynh đệ chỉ chuyện trò đôi câu thôi. Đi!"
Khi đoàn người Huyen Thiên Tông roi đi, bầu không khí căng như dây đàn tạm thời lắng xuống.
Nhưng ai cũng hiểu Kiếm Tông sắp gặp họa rồi!
"Ha, Dao Quang đã già rồi, đám người Kiếm Tông này còn không chịu ngoan ngoãn".
"Đúng là không sợ chết, e là bài học hai mươi năm trước Kiếm Tông vẫn chưa thấm ... "
"Quỷ mới biết đám đó nghĩ gì, cúp đuôi mà sống là được rồi, chẳng lẽ thật sự tưởng mình chống nổi Huyền Thiên Tông?"
"Chờ Dao Quang chết, Kiếm Tông ắt vong!"
Nhiều tông mon than can Huyen Thiên Tông thì thầm, mỉa mai Kiếm Tông hết
lời.
"Hắn ta nói gì vậy?"
Lâm Nhất nhìn Cổ Nhược Trần hỏi.
Cổ Nhược Trần cười nói: "Đừng bận tâm hắn nói gì, kẻ địch thôi mà".
Trong lòng Lâm Nhất lẩm bẩm, cảm thấy Tần Thiên chắc chắn không nói điều gì tốt lành. Tâm trạng đại sư huynh vừa rồi rõ ràng có phần bối rối.
"Chiến trường Hoang Cổ sap mở rồi!"
Đúng lúc này, Mộc Tuyết Cầm ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
Mọi người nghe vậy vội nhìn qua, chỉ thấy lốc xoáy khổng lồ ở phía xa bắt đầu yếu dần.
Trên vùng hoang nguyên tối tăm u ám, cơn lốc xoáy vặn vẹo cùng kết giới phong cấm bốn phương cũng từng chút một mỏng đi.
Các thế lực trên hoang nguyên thấy cảnh tượng này thì ánh mắt đều nóng rực.
Chiến trường Hoang Cổ quả nhiên sắp mở!
Đây là nơi nổi danh lẫy lừng khắp Hoang Cổ Vực, thậm chí cả Đông Hoang. Chiến trường Hoang Cổ vì trận Thần chiến năm xưa mà đã bị liên minh Thánh giả liên thủ phong cấm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!