Vút vút vút!
Lâm Nhất còn chưa kịp tới, đã thấy hư không toàn là người như tên rời cung, vô số tài năng kiệt xuất điên cuồng lao đến.
"Không sai."
Thấy cảnh này, khóe miệng Lâm Nhất cong lên nụ cười, không sợ mà còn rất
vui.
Trước đó mỗi lần có linh khí hoặc bảo quang, Lâm Nhất đều không thấy bóng người lao đi, kết qua khi toi nơi chỉ con dư hương dược liệu.
Giờ đây nhiều người cùng tới, ngược lại chứng tỏ nơi này mới vừa bị phát hiện không lâu.
Cuối cùng, Lâm Nhất đến nơi đông nghịt người, hắn nhìn thấy ngọn núi!
Trên vách núi có bông hoa sen tỏa ra thánh quang, ánh sáng vàng xông tận trời, vô tận linh khí hùng hậu kết thành điềm lành bảy sắc rơi xuống như hoa tuyết.
"Địa Sung Kim Liên!"
Trong mắt Lâm Nhất lóe sáng, lộ vẻ vui mừng.
Đây là thánh hoa Phật môn, ngàn năm khó gặp, mọc trên đỉnh vách núi, điềm lành đầy trời, chín đạo ánh sáng vàng, như vạn trượng Phật mang.
Giữa trời đất, lờ mờ nghe được tiếng cao tăng tụng kinh, kinh văn huyền ảo, ẩn chứa trí tuệ vô thượng.
Lâm Nhất đã mệt mỏi, chẳng màng gì nhiều, chen người tiến lên phía trước.
Người chắn trước mặt hắn rất kỳ lạ, không cản, để mặc hắn chen ra ngoài.
“Phế vật từ đâu tới, cút!"
"Nơi này đã bị Vạn Thú Môn ta chiếm, muốn chết sao?"
“Ha ha ha, cười chết mất, ở đâu chui ra con mèo con chó, bẩn thỉu mà dám đứng ra đầu tiên!"
Chưa kịp đứng vững, từ dưới vách núi có hơn chục bóng người lao ra, giữ chặt lối vào chặn Lâm Nhất.
Khi thấy bóng người Lam Nhất như an mày, tu vi Long Mạch tầng hai, cả bọn từ giận dữ chuyển sang cười điên dại.
Trong chiến trường Hoang Cổ, chỉ cần vượt qua vùng rìa.
Sẽ có vô số cơ duyên, cổ tịch và thần đan khó lấy, vì phải tới địa cung hoặc thánh điện mới có thể.
Mà những nơi ấy cực kỳ hung hiểm, nhưng thiên tài địa bảo thì không quá hiếm, hơn mười ngày trôi qua, hầu như ai có vận khí đều thăng cấp Long Mạch tầng ba.
Thực lực tăng gấp mấy lần, khó mà tin nổi, còn có người Long Mạch tầng hai dám đứng ra.
Huống hồ Lâm Nhất tóc tai rối bời, đầy vết chích của đàn ong ma quái, áo rách nát, bụi bặm khắp người.
Thế nên bọn đệ tử Vạn Thú Môn thấy hắn không tức giận mấy.
Địa Sung Kim Liên, đúng là Địa Sung Kim Liên!
Lâm Nhất hưng phấn, gương mặt đen đầy bụi hiện lên niềm vui sướng.
Kiếm Táng Hoa trong hộp kiếm sau lưng không ngừng run rẩy, vừa mới thăng cấp thành tinh hào thánh khí, nay vô cùng khao khát Địa Sung Kim Liên.
Như tên béo nhịn đói tám trăm ngày, không kìm nổi nữa!
Sau chín đạo ánh sáng vàng kia, dường như còn có huyền cơ?
Ánh mắt Lâm Nhất lấp lánh, nhìn chằm chằm đỉnh vách núi, suy nghĩ nhanh như chớp.
Người Vạn Thú Môn thấy vậy, ai nấy lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả những kẻ không dám hành động cũng lấy làm lạ.
Lâm Nhất chẳng những không đi, còn nhìn chẳm chẳm Địa Sung Kim Liên.
Trừng mắt nhìn, nước dãi suýt chảy xuống.
"Ha ha ha, từ đâu ra con chó hoang, chưa từng thấy cảnh đời sao? Nước dãi chảy cả ra, buồn cười chết đi được."
"Cút! Còn nhìn thì móc mắt ra!"
Tiếng quát giận dữ vang lên từ Vạn Thú Môn, người phụ nữ môi mỏng mặc áo đen, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, hung hăng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!