Như thể bị hung thú vô cùng đáng sợ nhìn cham cham, toàn thân rùng mình nổi gai ốc, da đầu tê dại, sống lưng lạnh buốt, không dám cử động chút nào.
Tựa như chỉ cần động đậy, lập tức đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng, khiến họ sinh ra đủ loại ảo giác.
"Kiếm sắc thật đấy, nhưng rút ra rồi thu về làm gì?"
Lục Trầm nở nụ cười khinh bỉ, lạnh lùng hỏi.
Khoảnh khắc vừa rồi, y bị dọa cho sợ gần chết, nhưng sau khi kiểm tra kỹ thì phát hiện trên người không có bất kỳ vết thương nào do kiếm gây ra.
Lập tức yên tâm, cười khinh bỉ nói: "Giờ muốn xoay tay thì đã muộn, trong chuông Yêu Long này phong ấn tia tàn hồn của chân long, đủ để ta đối đầu với cảnh giới Long Mạch tầng năm! Bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha mạng, ta còn có thể cho ngươi chết nhanh gọn hơn ... "
“Ngươi đã chết rồi."
Lâm Nhất thản nhiên nói.
"Ngươi nói gì cơ?" Bị cắt ngang, trong mắt Lục Trầm hiện lên vẻ ngạc nhiên, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Lâm Nhất nói: "Ta nói, ngươi đã chết rồi."
Phụt!
Vừa dứt lời, trên cổ Lục Trầm xuất hiện vết máu, sắc mặt y thay đổi dữ dội, vội vàng đưa tay ôm cổ.
Nhưng máu phun ra như suối, Lục Trầm hoàn toàn hoảng loạn, ánh mắt trở nên trống rỗng: "Không, không ... Ta có chuông cổ Yêu Long, sao ta có thể chết được ... "
Âm!
Y càng nói, máu càng phun mạnh hơn, còn chưa nói hết, cả cái đầu đã bay thẳng ra ngoài.
Thân thể không đầu, từ đỉnh đầu tượng Phật rơi xuống ầm ầm.
Keng!
Lâm Nhất chống kiếm, quỳ gối xuống đất, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn đầu Lục Trầm lăn xuống, trong mắt thoáng hiện vẻ chế giễu.
Chỉ mình ngươi có bí bảo Long tộc sao?
Táng Hoa chính là thánh khí Tinh Diệu, chẳng qua ta lười rút kiếm với ngươi thôi!
Uy lực của thánh khí Tinh Diệu vượt xa dự liệu của Lâm Nhất, hoặc có thể nói, sau khi Táng Hoa thăng cấp Tinh Diệu thì mạnh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Chỉ là lượng khí huyết và Long Nguyên tiêu hao cũng vượt quá mức bình thường.
Khoảnh khắc vừa rồi, Lâm Nhất cảm giác như bị rút cạn sức lực.
Nuốt viên đan Khô Mộc, Lâm Nhất ngồi xếp bằng trên đỉnh tượng Phật, chỉ sau vài hơi thở đã mở mắt.
Người của Vạn Thú Môn đã chết sạch nhưng những người khác vẫn còn, không thể điều tức quá lâu.
Vừa rồi Lâm Nhất dùng kiếm Táng Hoa, một chiêu chém chết Lục Trầm, cũng là cố ý dùng để ran đe những kẻ còn lại. Đừng nhìn bọn họ tỏ vẻ bất mãn với Vạn Thú Môn, nhưng khi dính đến chí bảo, sự tàn nhẫn của họ chưa chắc đã thua kém Vạn Thú Môn là bao.
Thế gian đã sớm không còn người đáng tin, điều duy nhất có thể dựa vào chính là thanh kiếm trong tay.
Ào!
Khoảnh khắc đôi mắt mở ra, quả nhiên thấy mấy bóng người từ giữa không trung lao tới. Trên người họ không có sát ý, trên mặt còn có vẻ thân thiện, từng chút cẩn thận tiếp cận Lâm Nhất.
Thế nhưng thực chất trong lòng mỗi kẻ đều có tính toán riêng, trận chiến vừa rồi, kẻ ngu cũng nhìn ra Lâm Nhất đã bị thương.
Chỉ là vết thương nặng nhẹ thế nào, vẫn còn là ẩn số.
Điều quan trọng nhất chính là, Lâm Nhất là đệ tử Dao Quang, có danh tiếng che chở, chỉ cần hơi xúc phạm, cũng chưa chắc đã mất mạng.
Nếu Lâm Nhất còn mạnh mẽ như rồng như hổ, thì sẽ tỏ vẻ quan tâm vết thương của hắn. Nhưng nếu tình hình Lâm Nhất không ổn ... thì đoa Địa Sung Kim Liên kia rốt cuộc thuộc về ai, nhất định phải tính toán cho rõ.
Vài người thấy Lâm Nhất mở mắt thì giật mình kinh hãi, ánh mắt không ngừng thay đổi.
Người dẫn đầu lập tức cười nói: "Lâm huynh đệ, chúng ta ngưỡng mộ đã lâu, vết thương thế nào rồi, chắc không có gì nghiêm trọng chứ."
Vút!
Tay phải Lâm Nhất nắm chặt Táng Hoa, chém ra thêm một kiếm nữa.
Giữa không trung, mười bóng người trong chớp mắt bị chém thành hai nửa, Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, chống Táng Hoa đứng lên.
Hắn đứng trên đầu tượng Phật, ánh mắt khinh miệt nhìn bốn phía, trừng mắt với những kẻ đang ngấp nghé, lạnh lùng nói: "Kẻ nào dám bước tới nửa bước, giết không tha."
Hắn là kẻ ngốc sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!