Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa thôi, là thanh thánh kiếm Chí Tôn đã bị đối phương cướp mất.
“Hừ!"
Trần Đào khinh bỉ, lạnh lùng nói: "Bớt ở đây giả vờ đi, đã tới chiến trường Hoang Cổ này còn ai cần mặt mũi nữa? Các ngươi cần mặt mũi, vậy thanh thánh kiếm Chí Tôn này tặng cho ta được không?"
Hai người nghe vậy thoáng sững sờ, không trả lời Trần Đào.
Bởi vì y nói không sai, đã đến chiến trường Hoang Cổ này mà còn nghĩ đến mặt mũi, thì sớm đã bị người khác nuốt sạch rồi.
Huyền Phong trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Cứ thế này cũng không phải cách, thánh kiếm Chí Tôn chỉ có một thanh, ba người chúng ta thực lực ngang nhau, cũng không thể phân thắng bại. Cho dù thật sự phân ra cao thấp, tổn thất của ba nhà chúng ta cũng không chịu nổi, thánh điện Thanh Long còn chưa xuất thế mà!
Trần Đào và Tiêu Khôi đảo mắt, đồng thời nhìn Huyền Phong.
“Ngươi có ý gì?"
Trần Đào hỏi mà vẻ mặt không thay đổi.
"Thánh điện còn chưa xuất hiện, vì thanh thánh kiếm mà chém giết đến ngươi chết ta sống thì không đáng, ai lấy được thánh kiếm thì chia lợi ích tương ứng cho hai người kia là được." Huyền Phong nói ra cách giải quyết của mình.
“Đây là thánh kiếm Chí Tôn đấy." Tiêu Khôi nói.
Một mình hưởng thánh kiếm Chí Tôn, vậy thì phải chia ra bao nhiêu lợi ích lớn đây, vét hết thu hoạch trong thời gian này cũng chưa chắc đủ.
“Hai người các ngươi đều là đao khách phải không?"
Trần Đào đảo mắt, cười nói: "Thanh kiếm này để ta lấy, ta có thể chia cho mỗi người mười gốc thánh dược vạn năm, ngoài ra nếu trong thánh điện tìm được ngọc giản võ học cấp Long Linh, ta cũng có thể sao chép một phần cho các ngươi.”
Ngọc giản võ học cấp Long Linh!
Dù là bị thiếu hụt, giá trị cũng đủ để sánh ngang với thánh kiếm Chí Tôn đã tổn hại, Trần Đào ra giá quả thực rất có thành ý.
“À đúng rồi, thanh kiếm này dù các ngươi muốn rút ra cũng không dễ vậy đâu, không tin thì cứ thử xem, nên thật sự không cần phí thời gian ở đây, nhường cơ duyên này cho ta là lựa chọn tốt nhất cho các ngươi."
Trần Đào ung dung nói.
“Để ta thử xem."
Tiêu Khôi nghi ngờ nhìn Trần Đào, tiến lên thử, quả nhiên giống hệt như lời Trần Đào đã nói.
Không chỉ vậy, luồng lực phản cuối cùng từ thánh kiếm còn khiến gã giật mình, vội vã buông tay.
“Sao có thể như vậy?"
Tiêu Khôi vô cùng kinh ngạc, đao ý Thần Tiêu của gã đã đạt viên mãn đỉnh phong, vậy mà không thể rút được thanh kiếm này.
Huyền Phong tiến lên thử, kết quả không khác gì Tiêu Khôi.
“Ta nói không sai chứ."
Trần Đào nheo mắt, khẽ cười nói.
“Mọi người đều không rút ra được, ngươi lấy đâu ra tự tin rằng ngươi chắc chắn có thể lấy được thanh kiếm này?" Tiêu Khôi nhìn Trần Đào hỏi.
Trần Đào cười nói: "Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, ta tự có cách của mình, đề nghị của ta các ngươi thấy thế nào?"
Huyền Phong và Tiêu Khôi đều trầm ngâm, cân nhắc cái được cái mất trong chuyện này.
Ba người hỗn chiến, cho dù cuối cùng có người thắng thì cũng tổn thất nặng nề, thánh điện còn chưa xuất hiện, đúng là không đáng.
Huống hồ, thánh kiếm U Minh này dường như không thể rút ra, xét về tình hay lý thì đều nên đồng ý với Trần Đào.
“Ta không có ý kiến." Tiêu Khôi là người đầu tiên lên tiếng.
Trên mặt Trần Đào hiện lên vẻ hài lòng, nhìn Huyền Phong hỏi: "Còn ngươi?"
"Xem thánh dược trước đã."
Huyền Phong nói.
"Ha ha ha, được!"
Trần Đào cười lớn, định lấy thánh dược từ trong vòng tay trữ vật ra.
Vút!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!