"Chiến trường Hoang Cổ, không có chuyện dừng tay!"
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, trả lại lời Trần Đào nói trước đó, sau đó ánh sáng trên bia Ngự Long hoàn toàn tắt, chiếc ô nện thẳng lên người Trần Đào.
Bùm!
Xương cốt của Trần Đào lập tức xuất hiện vết nứt nhỏ, thêm đòn nữa giáng xuống, xương cốt của Trần Đào hoàn toàn vỡ vụn, lập tức ngã lăn ra đất.
"Ta nhận thua!"
Trần Đào vô cùng đau đớn, phát ra tiếng hét thê lương.
"Dao Quang không thể bị sỉ nhục!"
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên sát ý, không chút nương tay, giáng thêm đòn nữa.
Vừa dứt lời, chiếc ô như núi lớn giáng xuống, Trần Đào liều mạng thúc giục Vô Tượng Lưu Ly Bảo Thể, phát ra ánh sáng còn rực rỡ hơn cả sao trời.
Nhưng vô ích, Lâm Nhất đã có ý định giết, tất nhiên sẽ không nương tay.
“Chết!"
Giữa không trung, tóc đen của Lâm Nhất tung bay, gương mặt lạnh lùng, giữa trán hiện lên ấn ký màu tím, tựa như yêu quái.
Bùm!
Chiếc ô giáng xuống, Trần Đào chỉ chống đỡ được trong chớp mắt, lập tức bị đánh nát như đá, hóa thành tro bụi.
"Không! Không! Không!"
Đệ tử của Phỉ Thúy Sơn Trang ở phía xa, sắc mặt thay đổi, từng người mềm nhũn ngã xuống đất, vô cùng sợ hãi.
"Chuyện này ... "
"Thật sự giết rồi!"
Những nguoi khac tren Hac Son cung deu sung so, Lam Nhat vay ma that sự đã ra tay.
"Lâm Nhất, ngươi quá đáng!"
Tiêu Khôi và Huyền Phong vô cùng kinh hoảng, sau khi chấn động, nhìn Lâm Nhất giận dữ quát lên.
Sao có thể giết người!
Y là đại sư huynh của Phỉ Thúy Sơn Trang mà!
Lâm Nhất quay đầu nhìn, thản nhiên nói: "Quá đáng thì sao? Sỉ nhục sư tôn ta, giết thì giết, có ý kiến gì không?”
Ánh mắt ấy, khiến Tiêu Khôi và Huyền Phong chấn động, đều mơ hồ cảm nhận được sự sợ hãi.
Giọng nói của Lâm Nhất không lớn, thậm chí khá bình tĩnh, nhưng vô hình trung, khí thế hoàn toàn áp đảo Tiêu Khôi và Huyền Phong.
Hai người bừng tỉnh, trong lòng lập tức vô cùng khó chịu.
Ngươi là cái thá gì, mà dám nói chuyện với bọn họ như thế?
“Quỳ xuống!”
Nhưng vừa định nói gì đó, Lâm Nhất đột nhiên quát lớn, tay cầm chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt bất ngờ chống lên bầu trời.
Bùm!
Lâm Nhất rot long van tím vang vao chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt, ầm ầm vang lên, vào khoảnh khắc chiếc ô mở ra, có mặt trời lao thẳng lên trời.
Ánh sáng mặt trời mênh mông vô tận, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ khu vực này.
Tiêu Khôi và Huyền Phong cảm thấy Lâm Nhất như thể đã mở ra bầu trời mới, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy ánh sáng chói lòa.
Dưới chiếc ô, Lâm Nhất tựa như thần linh, có uy áp vô tận khiến hai người run
rẩy
Phịch!
Hai người hoàn toàn không thể ngăn sức mạnh này, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị áp lực này ép cho quỳ rạp xuống đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!