Trong mắt Mộc Tuyết Cầm thoáng hiện lên vẻ khác lạ, chẳng lẽ nơi này thật sự có cường giả thượng cổ tọa hóa?
"Tại sao những bông tuyết trước đây không có gì kỳ lạ, đến đây xuất hiện điều khác thường, sâu trong thung lũng trăm hoa này có lẽ còn ẩn giấu điều gì đó.” Mộc Tuyết Cầm nhẹ giọng nói ra suy đoán của mình.
"Đi xem là biết thôi."
Diệp Tử Lăng nói.
Mộc Tuyết Cầm khẽ gật đầu, quay đầu nói: "Triệu sư đệ, ta và Diệp sư muội sẽ đi xem thử, nơi này giao cho sư đệ trông nom các sư đệ sư muội khác."
“Vâng."
Triệu Nham cũng không gật đầu, chỉ thản nhiên nói.
“Triệu sư đệ?"
Mộc Tuyết Cầm gọi thêm lần nữa.
Triệu Nham như bừng tỉnh từ trong mộng, kinh ngạc nói: "Sư tỷ đang gọi ta
à?”
Mộc Tuyết Cầm khẽ cười khổ, dù đã quen với kiểu này cũng không khỏi đau đầu, nói: "Nhìn ta khi nói chuyện."
Không còn cách nào khác, vì đối phương không nhìn nàng ta, nàng ta không chắc y có thật sự đang lắng nghe hay không.
Trong số các Thánh đồ, ngoài Diệp Tử Lăng ra, thực lực của y là mạnh nhất, không còn lựa chọn nào khác.
"Nơi này khá kỳ lạ, ta và Diệp sư muội sẽ đi xem thử, đệ ở đây trông nom các đệ tử khác, đừng tiếp tục ngẩn người nữa." Mộc Tuyết Cầm dịu dàng nói.
"Nơi này có gì kỳ lạ? Kỳ lạ gì cơ ... "
Triệu Nham thoáng ngơ ngác, rồi chợt hiểu ra, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng, nói được nửa chừng thì vội dừng lại, nói: "Sư tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc mọi người cẩn thận."
Y vẫn luôn lĩnh hội bốn kiếm Thiên Địa Huyền Hoang mà Lâm Nhất để lại, hiện giờ đã đến thời khắc then chốt, ngay cả khi đi đường cũng đang lĩnh hội.
Vừa rồi quả thực là thất thần rồi!
“Đệ đúng là ngốc mà."
Mộc Tuyết Cầm mỉm cười, quay sang nhìn Diệp Tử Lăng nói: "Đi thôi."
Hai người sóng vai bước vào sâu trong thung lũng tuyết, dọc đường yên bình, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Trên đường đi, hai người tùy ý trò chuyện.
"Không biết Lâm sư đệ thế nào rồi?"
Mộc Tuyết Cầm nói.
Diệp Tử Lăng thì rất bình tĩnh, nói: "Không chết nổi đâu, tên đó có nhiều con át chủ bài lắm, ta đoán chắc là bị lạc đường nên mới chưa hội họp với chúng ta."
“Lạc đường?"
Mộc Tuyết Cầm ngẩn người, rồi bật cười nói: "Không ngờ sư muội hài hước vậy đấy."
Diệp Tử Lăng nói: "Không ... Không phải lần đầu đệ ấy bị lạc đâu."
Nửa canh giờ sau, cây cổ thụ Chống Trời hiện ra trước mắt hai người, đó là cây vô cùng cổ xưa.