Người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng nhìn chẳm chằm Lâm Nhất và Công Tôn Viêm.
Keng keng keng!
Đệ tử Huyền Thiên Tông đứng xung quanh đồng loạt rút thánh binh ra, từng món thánh binh ngàn văn dưới sự thúc giục của họ phát ra khí thế sắc bén.
Trong đó có vài món thánh binh thậm chí đạt đến cấp vạn văn, Huyền Thiên Tông đúng là giàu có, đệ tử bình thường cũng sở hữu thánh binh ngàn văn, thậm chí là vạn văn.
Điều này là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi ở các tông môn khác, còn về người đàn ông mặc áo đen Triệu Tốn, khí tức trên người gã càng kinh người.
Gã tu luyen Huyen Thiên Bao Giam, chiêu Tieu Nhật Luân Thiên đã đạt đến cảnh giới sâu không lường được.
Chưa cần dùng đến thánh binh, chỉ riêng khí thế của gã thôi cũng đã áp đảo tất cả đệ tử Huyền Thiên Tông khác.
"Ai cho ngươi đi?"
Người đàn ông mặc áo đen Triệu Tốn nhìn Lâm Nhất, thản nhiên nói.
“Triệu Tốn, xếp thứ mười bảng trong của Huyền Thiên Tông."
Lâm Nhất trầm ngâm hồi lâu, nhớ về đối phương, chậm rãi nói từng chữ: "Ngươi nói đúng, đúng là không nên đi, cái đầu của ngươi khá đáng giá đấy."
Triệu Tốn thoáng sững người, sau đó phá lên cười.
“Ha ha ha, giết ta ư? Chỉ dựa vào cái bản lĩnh mèo ba chân của ngươi? Hay định gọi sư tôn Dao Quang của ngươi đến? Đừng tưởng có danh đệ tử Dao Quang là có thể tung hoành trên chiến trường Hoang Cổ này, ở đây chẳng ai quan tâm đâu!”
Triệu Tốn cười lớn, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng quát: “Hôm nay ta sẽ giết đệ tử Dao Quang, lấy đầu ngươi, tế cờ cho Huyền Thiên Tông!"
Cả đám người Huyền Thiên Tông đều phá lên cười, cảnh tượng trước mắt đúng là nực cười thật.
Tên Lâm Nhất này đúng là không biết thân biết phận, Huyền Thiên Tông đang lùng sục hắn khắp nơi, ai ngờ hắn tưởng mình trốn đâu đó để lặng lẽ bế quan.
Không ngờ hắn kiêu ngạo đến vậy, không những tự dâng xác đến cửa mà còn dám mạnh miệng tuyên bố sẽ lấy đầu Triệu sư huynh.
“Buồn cười đến thế sao?"
Lâm Nhất nhìn bọn họ thản nhiên nói.
Ban đầu bọn họ không để ý mấy, nhưng dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, long uy mơ hồ từ người Lâm Nhất bùng phát.
Huyết khí trong cơ thể hắn cuộn trào sôi sục, như con thần long tuyệt thế đang chầm chậm mở mắt.
Bị ánh mắt hắn đảo qua, đám người Huyền Thiên Tông cảm giác như có xương mắc ở cổ họng, như kim đâm sau lưng, từng người đều trở nên vô cùng khó chịu.
Chuyện gì vậy?
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, ngay cả tay cầm thánh binh cũng bắt đầu run rẩy.
Kẻ chỉ mới cảnh giới Long Mạch tầng ba, sao khiến người ta có cảm giác còn đáng sợ hơn cả Triệu sư huynh?
"Giả thần giả quỷ gì chứ, giết hắn cho ta!"
Triệu Tốn cảm thấy có chút bất thường, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói.
"Lâm Nhất ... " Công Tôn Viêm hoảng sợ.
“Đến gần chút, cúi đầu, nhắm mắt." Lâm Nhất nói.
Công Tôn Viêm mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời, cúi đầu nhắm mắt.
Vút vút vút!
Ngay khi gã cúi đầu, Lâm Nhất đan chéo hai tay, mười ngón tay biến hóa cực nhanh.
Mỗi lần biến hóa, long uy trên người han chồng thêm một tang, chỉ trong chớp mắt đã chồng lên đến hai mươi lần.
Ấn Thanh Long, ấn Kim Long, ấn Ngân Long, long ấn Chí Tôn!
Ba thần ấn gia trì, long ấn Chí Tôn chồng hai mươi tầng, bảy luồng ánh sáng bừng sáng, trong lòng bàn tay Lâm Nhất nhanh chóng ngưng tụ ra ấn ký cổ xưa.
Bùm!
Đệ tử Huyền Thiên Tông đang lao đến còn chưa kịp phản ứng, đã bị nổ thành làn sương máu giữa không trung.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!