"Ta đến đây để giết người".
Lâm Nhất lạnh nhạt nói một câu.
Đụng vào Kiếm Tông là chạm vào điều cấm kỵ của Lâm Nhất, kẻ nào dám vượt qua ranh giới đó thì phải chết.
Đã hoàn toàn trở mặt thì chẳng cần nhẫn nhịn nữa. Mối thù mười tám năm trước hôm nay tính luôn một thể.
Lâm Nhất cứ thế bước tới, trông có vẻ thong thả, nhưng Công Tôn Viêm thúc động thân pháp tới tận cùng vẫn dần không theo kịp.
Đột nhiên.
Công Tôn Viêm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập tới, Lâm Nhất đang đi phía trước bỗng dừng lại.
Cổng vào thánh cốc Tượng Tuyết phía trước có nhiều đệ tử canh giữ. Trong đó có hai người bị khống chế, ép quỳ xuống đất.
Công Tôn Viêm ngẩng đầu nhìn, lập tức sững sờ.
Là Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền!
Hai người từng là kỳ tài hàng đầu trên bảng Địa của Kiếm Tông giờ đây toàn thân bê bết máu, kiệt quệ quỳ rạp dưới đất, bị người của các tông môn vây quanh nhìn ngó.
Vèo
Lâm Nhất sải một bước, như thể thu cả mặt đất lại, chớp mắt đã tới trước lối vào trong cốc.
"Dừng lại! Diêm sư huynh có lệnh, kẻ không phận sự dám lại gần, giết không tha!", tên giữ cửa quát lạnh.
Chúng vẻ mặt lạnh lùng, kiêu căng, nhìn Lâm Nhất mà đằng đằng sát khí.
"Diêm sư huynh nào?"
Lâm Nhất hỏi.
"Hừ, trong chiến trường Hoang Cổ còn có vị Diêm sư huynh thứ hai sao? Dĩ nhiên la Diêm Không su huynh - đe tử của Huyền Thiên Thánh Tôn, xếp thứ ba trong nội bảng của Huyền Thiên Tông!", mắt tên canh cửa lóe lên tia giễu cợt, nhìn Lâm Nhất đầy khinh miệt, giọng điệu tỏ rõ vẻ khó chịu.
Hai người quỳ dưới đất, nghe giọng nói quen bèn ngẩng đầu lên.
"Lâm ... sư đệ ... "
Trong mắt họ lóe lên tia sáng, thều thào một tiếng rồi lại hấp tấp nói: "Lâm sư đệ, đi mau!"
"Lâm Nhất?"
Mặt hai kẻ giữ cửa biến sắc, vừa nghe đến cái tên Lâm Nhất thì hai chân đã tự khắc lùi lại.
Vèo vèo vèo!
Lại có mấy người lao về hậu tuyến, hét lớn: "Nhanh nhanh nhanh, đệ tử Dao Quang đã xuất hiện, mau truyền tin cho các sư huynh!"
"Nghĩ mình chạy thoat được sao?"
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, hai mắt trái phải bùng nổ ánh sáng nhật nguyệt.
Âm!
Đôi mat Than Long bừng sang, nhat nguyệt cung toa ra hao quang lấp lánh!
Trong thoáng chốc, long uy kinh hồn bộc phát từ hắn. Chỉ một ánh nhìn, áp lực từ anh mắt gần như ngưng tụ thành thực thể.
Bốp!
Hai tên gác cổng còn đang lùi chưa kịp quay người thì đầu đã nổ tung.
Huyễn ảnh chồng chất, càn khôn trăm biến!
Một khắc sau, thân ảnh Lâm Nhất biến hóa chớp nhoáng trong không gian rồi vung tay tung ra một quyền.
Grào!
Tay vừa nhấc lên, thần cốt Thanh Long bắt đầu vận động, vô số long văn tím vàng rót vào như có thần long tuyệt thế sống dậy.
Bịch bịch bịch!
Dưới vuốt rồng, một đòn là mất mạng!