"Đệ tử Dao Quang Lâm Nhất ở đây!"
Phụt!
Một nữ đệ tử của Hoàng Hỏa Tông bị đục một lỗ toang hoác ngay ngực, máu bắn ra như suối, xối thẳng lên mặt Lâm Nhất.
Âm!
Thân xác cô ta nổ tung giữa không trung, hóa thành một màn sương máu.
"Đệ tử Dao Quang Lam Nhat ở đay! Kẻ nao dam ra quyết đau một trận!"
Cứ giết xong một người, hắn lại gầm vang một tiếng. Sát lục chồng chất trên người, khiến sát ý càng lúc càng tăng vọt, chớp mắt đã đạt đến mức kinh người.
Âm ầm ầm!
Huyết quang trên người hắn tụ lại, lao thẳng lên trời, như dòng sông xé tan những đám mây ma quái bên trên.
Công Tôn Viêm, Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền đều dựng tóc gáy, không nói nên lời. Lâm sư đệ định quét sạch bọn chúng thật sao?
Hắn thật sự muốn dựa vào sức một mình để chém hết tất cả ư?
Thật quá khoa trương!
Cả ba há miệng mà lưỡi khô khốc, mặt mày đờ đẫn.
Lâm Nhất trước mắt hoàn toàn khác với Lâm Nhất trong ấn tượng của họ. Lâm sư đệ trong ký ức tuy sát phạt quyết đoán nhưng chưa bao giờ cuồng sát bừa bãi, càng không phô trương điên cuồng đến vậy.
"Sư đệ ... tẩu hỏa nhập ma rồi sao ... "
Kim Huyền Dực nhăn mặt nói.
Công Tôn Viêm vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có, trầm ngâm: "Nhập ma? Không ... huynh ấy muốn dụ đám người trong thâm cốc kéo hết ra. Động tĩnh ở đây càng lớn, Diệp Tử Lăng đang luyện hóa tượng thánh càng an toàn, các sư huynh đệ lui về quanh tượng thánh sẽ càng an toàn!"
Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền cùng giật mình, lập tức bừng tỉnh. Quả thực đúng là như vậy.
Quý Thư Huyền than: "Có điều Lâm sư đệ làm vậy, gánh sát nghiệp nặng quá".
Công Tôn Viêm mấp máy môi, cuối cùng không nói thêm gì.
Hắn là đệ tử Dao Quang, nếu hắn không gánh thì ai gánh?
Có lẽ trước khi bước vào chiến trường Hoang Cổ, Lâm Nhất đã tính cả rồi: một người, một thanh kiếm, gánh trọn an nguy của đồng môn Kiếm Tông.
Quyết không để bi kịch mười tám năm trước tái diễn!
"Chúng ta mau qua đó, đừng đứng ngây ra nữa. Mau cứu các đồng môn khác xuống, đừng phụ lòng Lâm Nhất!", Công Tôn Viêm dứt lời liền sải bước đi.
Kim Huyền Dực và Quý Thư Huyền nhìn nhau rồi vội vã đuổi theo.
Tuyết lớn mù mịt, ắt hẳn vẫn còn đồng môn sống sót. Dù chỉ cứu được một người, nỗ lực của Lâm sư đệ cũng không uổng.
"Đệ tử Dao Quang Lâm Nhất ở đây! Kẻ nào dám ra quyết đấu một trận!"
Lại một tiếng gầm kinh thiên vang ra. Kẻ cuối cùng trong đám đông vừa vây giết Lâm Nhất bị hắn đánh nổ tung giữa không trung.
Hắn đứng trên một đỉnh núi, ánh mắt vượt qua từng dãy núi, dừng lại trên một gốc cổ thụ chọc trời.
Ngọn cây cổ thụ lẩn lút trong mây. Dưới mây, hoa tuyết màu tím bay múa.
Dưới màn tuyết ấy, bóng rồng trắng ẩn hiện. Tiếng rồng gầm, tiếng kiếm reo vang xuyên qua gió tuyết truyền tới, âm điệu điềm đạm mà dõng dạc, vang dội có lực.
Kiếm thể Thần Long - Diệp Tử Lăng!
Lâm Nhất trong lòng kinh ngạc, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt con bài
tẩy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!