Đệ tử Dao Quang, sao lại sợ một trận chiến chứ!
Lâm Nhất lao ngang qua không trung, hộp kiếm bật mở, Táng Hoa cùng vỏ kiếm xoay chuyển trên đỉnh đầu.
Hắn thúc giục thân pháp đến cực hạn, trong hư không dấy lên từng vòng gợn sóng, Huyền Ánh trăm năm của càn khôn chồng lên nhau, nhanh đến mức khiến người khác không thể bắt kịp khí tức của hắn.
Vút!
Khoảng cách vài ngàn mét, thoáng chốc đã vượt qua.
Lâm Nhất giơ tay nắm lấy chuôi kiếm Táng Hoa trên đỉnh đầu, hắn như chỉ bước một bước đã đến ngay trước mặt Diêm Không, sau đó đưa tay rút lấy kiếm Táng Hoa.
"Ha ha ha, đến hay lắm!”
Diêm Không bật cười, trong mắt đầy vẻ kiêu ngạo, Nguyệt Luân sau lưng xoay chuyển, tóc dài tung bay dù không có gió.
Nhưng ngay khi kiếm vừa rút ra được nửa tấc, đồng tử Diêm Không co rút dữ dội, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có.
Thiên Khung Kiếm Ý!
Thiên Khung Kiem Ý hoan chỉnh, Lâm Nhất đa thi triển Thiên Khung Kiếm Ý hoàn chỉnh ngay trước mặt gã, hơn nữa còn thúc giục Tinh Diệu cổ xưa khắc sâu trong chuôi kiếm.
Không ổn, đay that sự là Thiên Khung Kiem Ý hoàn chỉnh.
Phụt!
Nhưng quá nhanh, mọi thứ đều quá nhanh!
Tiếng cười lớn của gã còn chưa dứt, kiếm quang rực sáng như ngân hà, trước ánh mắt của bao người thân thể gã bị chém làm đôi.
Máu văng tung tóe, Lâm Nhất xoay người, lao vút lên không, đến khi vòng xoay kết thúc, Táng Hoa được hắn tiện tay cắm thẳng vào vỏ kiếm.
Keng!
Kiếm quang đến nhanh, đi cũng nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không thể nhìn rõ.
Ngay cả suy nghĩ cũng không kịp hiểu, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc vừa rồi, trong trời đất có luồng kiếm ý vô cùng kinh hoàng bùng phát từ người Lâm Nhất.
Khoảnh khắc ấy, người trong phạm vi ngàn dặm đều không kìm được mà quỳ rạp xuống đất bái phục.
Nhưng quá nhanh!
Thật sự quá nhanh!
Mọi người còn chưa kịp quỳ xuống, Táng Hoa đã được cho vào vỏ, tất cả như ảo giác, đến như mộng đi như bóng mờ.
Bùm!
Thi thể Diêm Không bị chém làm hai nửa, Nguyệt Luân màu bạc khổng lồ phía sau gã cũng sụp đổ, phát ra dư chấn vô cùng khủng khiếp.
“Sao có thể như vậy?"
"Diêm Không chết rồi hả?"
“Không phải nói là một khắc sau sẽ vô địch sao, sao trong chớp mắt đã mất mạng rồi!"
“Quá vô lý!"
Mọi người vô cùng sợ hãi, nghĩ mãi không ra, vẻ mặt tràn đầy bối rối không thể hiểu nổi.
Chỉ có Mộc Tuyết Cầm khẽ thì thầm, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, là Thiên Khung Kiếm Ý, là Thiên Khung Kiếm Ý, chắc chắn nàng ta không nhìn nhầm.
Giữa không trung, do thúc giục Tinh Diệu cổ xưa trong kiếm Táng Hoa, Lâm Nhat đa tieu hao sạch Long Nguyen.
Huyết khí tiêu hao hơn nửa, ngay cả thần cốt Thanh Long cũng đã bị rút cạn, thấy rõ dư chấn do Nguyệt Luân màu bạc phát nổ sắp ập đến. Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, đành phải thúc giục Kim Ô Thánh Dực, dùng đôi cánh vàng bọc lấy bản thân.
Bùm!
Sau tiếng nổ lớn, Lâm Nhất khẽ rên lên, đôi cánh vỗ mạnh, đánh tan dư chấn.
“Suýt nữa thì thất bại ... "
Lâm Nhất lẩm bẩm, cúi đầu nhìn xuống, vừa hay thấy đám người Mộc Tuyết Cầm đang bước ra từ sơn cốc.
Rầm rầm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!