Vừa dứt lời, tim Lạc Thư Di lập tức đứng lại, nàng ta không nói nữa, ánh mắt dán chặt vào người Lâm Nhất.
"À cái này."
Lâm Nhất mỉm cười, đưa tay tháo mặt nạ xuống, đưa qua nói: "Đây là một món thánh khí, một mình đi lại ở Thiên Vực Tà Hải nên cũng chuẩn bị chút xíu."
Dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, chỉ là khuôn mặt đó ... lại rất xa lạ.
Khuôn mặt Lạc Thư Di khẽ thay đổi, không ngờ đối phương lại thẳng thắn tháo mặt nạ xuống chẳng câu nệ chút nào như vậy.
Trong lòng nàng ta hoàn toàn tuyệt vọng, đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nhìn không ra chút sơ hở nào, mặt mũi trắng nõn, dịu dàng như ngọc, khác hẳn khí chất của Lâm Nhất.
Lâm Vãn cũng cả kinh, một lúc sau mới hoàn hồn nhận lấy mặt nạ.
Nhưng nàng ta chẳng còn lòng dạ nào để quan sát, nhìn sang Lạc Thư Di, thấy biểu cảm của nàng ta thì đã biết cô gái này đã hoàn toàn chết lòng rồi.
Nàng ta nhìn đại vài cái rồi trả mặt nạ về.
"Ta xin thất lễ."
Vẻ mặt Lạc Thư Di không ổn lắm, đứng dậy hành lễ xong thì ảm đạm rời đi.
"Cô ấy bị gì vậy?"
Tim Lâm Nhất đập như trống trận, hơi bất an.
Lâm Vãn khẽ thở dài, nhìn theo bóng lưng Lạc Thư Di đang rời đi, nói: "Trước đây sư muoi luôn cảm thấy Lâm công tử rất giống một người quen cũ, cứ nhớ mai không thể nào quên được. Nên vừa rồi ta mới cố ý bảo công tử tháo mặt nạ ra, cũng là để cô ấy bỏ cuộc."
Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn không thay đổi, giả vờ tò mò nói: "Không biết, đó là người nào?”
"Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất."
Lâm Vãn hơi xúc động, khẽ nói.
Là người đã tận mắt chứng kiến trận chiến đó, chỉ cần nhắc đến tên người này, trong lòng Lâm Vãn khó mà không dậy sóng.
Dù đã hơn một tháng trôi qua, trận chiến ngày ấy vẫn in hằn trong tâm trí nàng ta.
Thật khó để nghĩ rằng trên đời lại có một thiên tài xuất chúng và phi thường đến thế, ở tế đàn Hoang Cổ, trước giết Tần Thương sau đánh bại cường giả cảnh giới Sinh Tử, rồi chém chết Thánh Quân, lại còn dùng sức mạnh vô tận giết chết cả một Đại Thánh.
Đừng noi là ngan nam qua, co là suot ba ngan nam qua thì ở Hoang Cổ Vực cũng chưa từng xuất hiện một thiên kiêu tuyệt thế như vậy.
Lâm Nhất thầm nói quả nhiên, nét mặt hơi thay đổi, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
"Lâm công tử chưa từng nghe nói đến người này sao?"
Lâm Vãn thấy vẻ mặt của Lâm Nhất, ngạc nhiên cười nói.
Sau đó khẽ tằng hắng rồi cười nói: "Suýt nữa quên mất, Lâm công tử chỉ mới xuống núi, có lẽ chưa nghe thấy người này thật."
Lâm Nhất đành thuận theo câu nói này mà tiếp lời: "Có nghe qua nhưng không biết gì nhiều, chỉ là, giữa Lâm công tử với Lạc cô nương có chuyện gì chăng?"
Lâm Van thản nhiên cười, uống rượu nói: "Nao có chuyện gì đau, chỉ là chuyện tình cảm của một cô gái thôi, lỡ sa vào lưới tình hồi nào cũng chẳng biết."
Phụt!