Lâm Nhất chống cằm suy nghĩ, bảo vật quý giá như vậy đặt ngay trước mắt mà không thể khống chế, quả là lãng phí.
Không đến mức thế chứ, đại ca đã giao cây đàn này cho ta, Long Hồn không đến nỗi không thừa nhận ta.
Trầm ngâm hồi lâu, Lâm Nhất nghĩ đến điều gì đó, hắn lấy ra con dao ngắn, rạch thành vết thương trên ngón tay mình.
Tí tách! Tí tách!
Máu chứa ý chí Thương Long không ngừng thấm vào thân đàn, ban đầu không có thay đổi gì. Hồi lâu sau, dây đàn bắt đầu tự động rung lên, từng âm thanh kỳ diệu từ từ vang lên.
Tiếng đàn dần dần xuất hiện vài thay đổi, có những hoa văn cổ xưa như gợn sóng lan tỏa ra, sau đó tỏa ra ánh sáng nhẹ.
Tí tách!
Máu rơi xuống như sợi dây dẫn, những tia sáng theo dòng máu tràn vào vết thương của Lâm Nhất rồi không ngừng dung hợp với máu của hắn.
Quá trình này kéo dài rất lâu, suốt nửa nén nhang, Lâm Nhất cũng không biết mình đã chảy bao nhiêu máu.
Đến khi kết thúc, Lâm Nhất chỉ cảm thấy choáng váng, sắc mặt tái nhợt.
“Sợ thật, suýt nữa mất nửa cái mạng."
Lâm Nhất ôm trán khe nói, đợi đen khi tinh thần khôi phục, ánh mắt rơi lên đàn Phong Lôi.
Nhìn qua ngoại hình của đàn Phong Lôi không có gì thay đổi, nhưng khi nhìn kỹ, sẽ cảm giác được nó có sự thay đổi.
Vút
Hắn đưa tay ra hiệu, đàn Phong Lôi vốn đặt trên bàn như có linh cảm lập tức bay lên, rơi vào hai tay hắn.
Lâm Nhất vung tay, ầm, đàn Phong Lôi như thanh kiếm, bay ra như chớp.
“Dừng!”
Lâm Nhất gio tay, đan Phong Lôi lập tức dừng, như tay chân nghe lệnh.
Hắn vừa động tâm niệm, vút vút vút, đàn Phong Lôi lập tức bay tới bay lui trong phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!