Ba ngày sau.
Khi trời còn tờ mờ sáng, Lâm Nhất đã lặng lẽ rời khỏi
Thiên Tinh Các.
Sau một hồi hỏi tham thì han đã đến được cung Thiên
Hương, khi nhìn thấy ba mươi sáu ngọn Linh sơn hùng vĩ, hắn không khỏi bị chấn
động.
Thành Thánh Thiên Vực là thành Thánh đứng đầu Đông
Hoang quả không sai, chỉ là một trong Tứ Đại Nhạc Phường thôi mà đã có sơn môn
hùng vĩ thế này rồi. Những nơi khác như lầu Phi Tuyết, cung Linh Lung hay Vạn
Hoa Cốc chắc cũng chẳng thua gì cung Thiên Hương trước mắt này.
Lâm Nhất đưa lệnh bài ra và thuận lợi vào bên trong,
chẳng lâu sau đã gặp lại Lạc Thư Di và Lâm Vãn.
"Có kết quả gì không?" Lâm Nhất chào hỏi
xong rồi khẽ hỏi.
Lâm Vãn gật đầu: "Chắc không có vấn đề gì, ngươi
đi chung hai ta đến thánh đàn, để gặp Mộc trưởng lão là được."
Ba người vừa nói chuyện vừa đi về phía thánh đàn Thiên
Hương.
Dọc đường đi họ gặp phải rất nhiều người, nam phong
lưu phóng thoáng, nữ thuần khiết xinh đẹp, ai ai cũng là trai tài gái sắc, tất
cả đều đang đi về phía thánh đàn.
Thánh đàn Thiên Hương nam ở trung tâm ba mươi sáu ngọn
Linh sơn, là vị trí trọng yếu của cung Thiên Hương, bình thường ai không có nhiệm
vụ không được đến gần.
Nhưng hôm nay lại tụ tập rất đông người, gần như toàn
bộ đệ tử của cung Thiên Hương đều có mặt.
Vút!
Khi Lâm Nhất được dẫn đến trung tâm thánh đàn, hắn lập
tức cảm nhận được một bầu không khí trang nghiêm, trên thánh đài có hơn mười
trưởng lão cung Thiên Hương đang ngồi trên bồ đoàn.
Tất cả bọn họ đều là cường giả cảnh giới Sinh Tử, thậm
chí còn có người đã đạt đến cảnh giới Sinh Tử đỉnh phong.
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, những người này tuy tu đạo Âm
Luật, nhưng tu vi võ đạo lại chẳng hề thấp.
Còn người phụ nữ thanh thuần tao nhã đang ngồi ở giữ lại
toát ra khí tức kinh người, càng khiến cho Lâm Nhất phải dè chừng.
Đó là một Bán Thánh!
Lâm Nhất có thể khẳng định chắc chắn người đó là Bán
Thánh, đã lĩnh ngộ được vài quy tắc Thánh Đạo. Chỉ cần ngưng tụ Thánh Nguyên là
có thể bước một bước lên trời, trở thành cường giả cảnh giới Thánh.
Chỉ là, hình như thế trận này lớn quá rồi thì phải!
Theo những gì Lâm Vãn đã giải thích trên đường đến
đây, cung Thiên Hương sẽ không cho thẳng hắn suất này, mà chỉ miễn cho hắn vài
vòng khảo hạch đầu tiên mà thôi.
"Hậu bối Lạc Thư Di!"
"Hậu bối Lâm Vãn!"
"Bái kiến Mộc trưởng lão, bái kiến chư vị trưởng
lão!" Lâm Vãn và Lạc Thư Di cui người hành lễ.
"Đây là người mà Huyền Nữ điện hạ tiến cử
sao?"
"Không ngờ lại là nam, nhưng tu vi này của hắn
hình như thấp quá rồi ấy, mới tới cảnh giới Long Mạch tầng hai mà thôi. Dù có
là tư nhạc không quan trọng tu vi, nhưng thế này thì hơi thấp quá."
"Chẳng lẽ người này không có truyền thừa? Nếu xuất
thân thế gia thì tu vi đâu thể kém vậy được."
"Hơi thất vọng rồi, thân phận Huyền Nữ điện hạ
cao quý cỡ ấy mà người được tiến cử lại chỉ có thực lực thế này thôi sao?"
Ánh mắt của rất nhiều đệ tử cung Thiên Hương đều đổ dồn
về phía Lâm Nhất, xì xào bàn tán, thánh đàn vốn yên tĩnh giờ lại trở nên ồn ào.
Huyền Nữ?
Bên ngoài Lâm Nhất vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại thầm
kinh ngạc.
Thì ra cô gái Lâm Vãn và Lạc Thư Di quen kia lại có
lai lịch lớn đến thế này.
Gần một nửa đệ tử cung Thiên Hương đều đã đến.
Trên thánh đài, hơn mười vị trưởng lão trao đổi ý kiến
với nhau, nhỏ giọng bàn luận, ánh mắt cũng hiện lên vài phần khó hiểu.
Vài người đưa mắt nhìn nhau rồi lại lắc đầu, rõ là đều
không mấy hài lòng với Lâm Nhất.
Nhưng vào lúc này, Mộc trưởng lão ngồi giữa khẽ mở mắt
ra, tầm mắt nhìn thẳng vào người Lâm Nhất.
Rì rầm!
Bốn phía lập tức yên lặng, những trưởng lão khác trên
thánh đài cũng ngừng trao đổi.
"Ngưoi là Lâm Tiêu sao?" Vẻ mặt Mộc trưởng
lão bình tĩnh, khuôn mặt nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, khó đoán được tuổi tác
mà
chỉ như cô gái đôi mươi. Nhưng trên người nàng ta lại toát ra một khí chất
thanh nhã thánh khiết, và cả một luồng uy áp vô hình cực kỳ mạnh mẽ.
"Đây là Mộc trưởng lão, Mộc Tuyết Linh, thánh trưởng
lão của cung Thien Huong." Lam Van so Lam Tieu lam chuyen vô lễ không phải
phép, vội vàng truyền âm báo cho hắn biết thân phận của người phụ nữ này.
Lâm Nhất đã đoán được điều đó rồi, hắn khẽ chắp tay lại
rồi nhẹ giọng nói: "Là ta."
Giọng điệu ấy không khiêm tốn mà cũng không vô lễ,
cũng không quá cung kính, nhưng những người khác nghe thấy lại phải cau mày.
Đối mặt với thánh trưởng lão mà vẫn nói năng ngông cuồng
như vậy, đã là rất vô lễ rồi.
Các trưởng lão khác khẽ nhíu mày, thậm chí có vài người
còn nổi giận, định mở miệng quở trách vì dù sao đây cũng là thánh trưởng lão của
cung Thiên Hương!
Mộc Tuyết Linh giơ tay ngăn những tiếng xì xào ấy lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!