"Bổn thánh nói rồi, nếu ngươi thật sự là Lâm Nhất, ở lại Cung Thiên Hương thì chẳng ai có thể động đến ngươi. Nếu ngươi không phải, Cung Thiên Hương ta cũng chẳng muốn vô cớ rước phiền phức, hôm nay phải làm rõ chân tướng."
Giọng Mộc Tuyết Linh trong trẻo lạnh lùng, vẫn không thể nhìn ra vui hay giận.
Các trưởng lão khác nghe vậy, âm thầm gật đầu, Thánh trưởng lão làm vậy quả thật không sai.
Tên Lâm Tiêu này điên điên khùng khùng, chắc chắn chẳng phải Lâm Nhất, nhưng hắn luôn mồm tự xưng mình là công tử Táng Hoa.
Nếu chuyện này lan ra ngoài, không chừng sẽ có người ngoài tin thật, đến lúc ấy Cung Thiên Hương ắt gặp rắc rối.
Dùng kính Nguyên Thiên để soi rõ chân tướng, quả là lựa chọn tốt nhất.
Đây là muốn chơi thật rồi sao?
Lâm Nhất liếc nhìn kính Nguyên Thiên, trong lòng cười khổ, lần này đúng là chơi lớn rồi.
"Kính Nguyên Thiên truyền thừa từ thời thượng cổ, là chí bảo của bổn tông, có thể nhìn thấu mọi hư vọng thế gian, định nhật nguyệt sơn hà, chém đứt cả tinh tú đầy trời, toàn lực thi triển thậm chí có thể nghịch chuyển thời không. Thế gian này không có thứ gì có thể giấu được nguyên hình dưới kính Nguyên Thiên!"
Mộc Tuyết Linh vừa nói vừa kết ấn bằng hai tay, uy áp bán thánh trên người nàng ta càng lúc càng khủng khiếp.
Âm!
Khi khí thế đạt đến cực hạn, mái tóc dài của nàng ta tung bay theo gió, giữa chân mày toát ra phong mang đáng sợ.
Kính Nguyên Thiên xoay vài vòng, mặt kính chiếu thẳng về phía Lâm Nhất.
"Phá!"
Mộc Tuyết Linh khẽ quát một tiếng, một luồng sáng từ trong kính Nguyên Thiên bắn ra, trực tiếp bao phủ lấy Lâm Nhất.
Ầm ầm ầm!
Mặt kính cổ xua tron nhan lập tức bien hóa không ngừng, mat kính dang lên từng luồng sương đen.
Sương đen mang theo vẻ thần bí, khiến người ta không sao đoán được, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn mặt kính, vừa căng thẳng vừa bất an. Lạc Thư Di và Lâm Vãn cũng không ngoại lệ, đặc biệt là Lạc Thư Di, trong lòng nàng ta căng thẳng chưa từng có.
Trái tim vốn đã tuyệt vọng, không biết vì sao giờ phút này lại dấy lên một tia hy vọng.
Ong!
"Chuyện gì vậy?"
Lâm Nhất giật mình, khoảnh khắc mặt kính chiếu đến hắn, Quy Thần Biến của hắn tự động vận chuyển.
Long Nguyên trong người hắn không ngừng lưu chuyển qua các kinh mạch, nhiều tuyến kinh mạch mới được khai thông, là tâm pháp vốn không có trên mai rùa
Tâm pháp được bổ sung rồi hả?
Long Nguyên đang luu chuyển trong cơ thể han mơ hồ diễn hóa thành một hư ảnh Huyền Vũ thời thượng cổ.
Khuôn mặt vốn sắp tan vỡ, khi hư ảnh Huyền Vũ ấy xuất hiện, khuôn mặt được hắn diễn hóa từ Quy Thần Biến liền trở nên ổn định hơn bao giờ hết dưới sự chiếu rọi của kính Nguyên Thiên.
/èo!
Sương đen trong mặt kính tan biến, một bóng người xuất hiện, chính là hình dạng hiện tại của Lâm Nhất.
"Không thay đổi."
"Thật sự là Lâm Tiêu, ta đã nói mà, người này làm gì có tư cách là công tử Táng Hoa."
"Công tử Táng Hoa mà ngu ngoc vậy a? Tuy tien xuat hiện ở Cung Thiên Hương, ma mới tin!'
"Sư tôn của Lâm Nhất là Dao Quang Kiếm Thánh, tính cách đệ tử của Dao Quang đâu thể vô sỉ như vậy, nhìn kiểu gì cũng chẳng phải Lâm Nhất, hắn tự dát vàng lên mặt mình thôi."
Khi kết quả hiện ra, bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ, đa số đều lộ vẻ quả nhiên là vậy.
Chỉ có Lạc Thư Di và Khương Du là lộ rõ vẻ thất vọng, chỉ là đều thất vọng, nhưng tâm trạng hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Sắc mặt Mộc Tuyết Linh bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt khi nhìn Lâm Nhất thoáng lóe lên một tia dị sắc khó nhận ra, nàng ta nhìn Lâm Nhất thật kỹ, nói: "Dưới kính Nguyên Thiên, tuyệt đối không có giả. Lâm Tiêu, nếu ngươi còn dám nói bừa rằng mình là Lâm Nhất, bổn thánh sẽ đích thân trục xuất ngươi, cho dù ngươi được Huyền Nữ điện hạ tiến cử cũng vô ích."
"Đại hội Lang Nha sắp được tổ chức, số người đến Cung Thiên Hương ta đã hơn tám ngàn, mà kẻ có thể vượt qua chín cửa ải đầu, tính luôn đệ tử của Cung Thiên Hương, cũng chưa đến trăm người, ta khuyên ngươi nên biết trân trọng suất này, ngươi hãy nhận lấy Thiên Hương Lệnh này."
Vèo!
Một tấm lệnh bài từ tay Mộc Tuyết Linh bay ra, Lâm Nhất giơ tay đón lấy, lập tức có vô số ánh mắt ganh ty nhìn về phía hắn.
Lâm Nhất nhìn tấm Thiên Hương Lệnh một cách kỳ quái, nói: "Đa tạ Thánh trưởng lão."
"Việc này đã định, bất kỳ ai khác cũng không được phép nhắc đến chuyện người này có liên quan tới Lâm Nhất nữa." Mộc Tuyết Linh giải trừ phong ấn của Khương Du, giọng mang theo ý cảnh cáo: "Ngươi cũng vậy."
Khương Du hơi ngây người, vậy là ta ăn đòn oan rồi hả?
Nhưng lời của Mộc Tuyết Linh, ai dám không nghe, cắn răng nói: "Tuân lệnh."
"Lâm Tiêu, ngươi tốt nhất nên thu bớt tính khí này lại!" Mộc Tuyết Linh liếc nhìn Lâm Nhất, ánh mắt dừng trên người hắn chốc lát rồi mới xoay người rời đi.