"Thánh đàn Thiên Hương ... Qua xem thử vậy."
Lâm Nhất cất Thiên Hương Lệnh rồi rời khỏi Linh Ba Các, đi xem thử có chuyện gì mà Mộc Tuyết Linh triệu tập bọn họ.
Quang cảnh của Cung Thiên Hương như chốn bồng lai tiên cảnh, núi xanh nước biếc, liễu rủ mặt hồ, linh khí hóa thành sương mù xuất hiện khắp nơi, mờ ảo như mây.
Lâm Nhất vừa đi vừa gặp nhiều đệ tử Cung Thiên Hương, ai nấy đều thì thầm bàn tán, vô cùng kinh ngạc.
"Chính là hắn phải không?"
"Đúng vậy, hắn chính là Lâm Tiêu, ngày đầu vào tông đã đánh Khương Du trưởng lão, còn trêu chọc cả Thánh trưởng lão."
"Thật hay giả vậy? Đến cả Thánh trưởng lão cũng dám trêu hả?"
“Ngươi nghĩ sao, không thì sao gọi là gan to bằng trời! Nói câu nào không hợp là cởi sạch đồ, mông cũng lộ ra."
“Má ơi, quá điên rồi ... Ta không tin!"
“Ha ha, có hơn ngàn người tận mắt nhìn thấy, ta nghe sư huynh ta kể, nhiều sư tỷ lúc đó đều sợ đến ngây người."
...
Cái quái gì vậy?
Lâm Nhất lập tức sững sờ, cái gì mà gọi là cởi sạch quần áo, hắn chỉ là kéo áo ra chút thôi mà, lời đồn này lan truyền quá hoang đường rồi.
Hắn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn người kia, định bước tới giải thích, người đó giật mình, nói với người bên cạnh: "Đi mau, đi mau, tên này muốn ra tay rồi."
Còn chưa kịp nhấc chân, nhóm người kia đã chạy tán loạn.
Khóe miệng Lâm Nhất khẽ co giật, sắc mặt khó coi, lần này chắc là không giải thích nổi rồi.
Nếu để Đại Đế biết được chuyện này, e là sẽ bị chê cười cả đời.
Lâm Nhất đành cui đầu, bước nhanh hơn, khi đến thánh đàn Thiên Hương thì đã có không ít người đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Hôm nay Thánh đàn Thiên Hương vắng vẻ hơn hôm qua, muốn vào phải xuất trình Thiên Hương Lệnh, Lâm Nhất tùy ý quan sát, phát hiện ra mình đến cũng khá sớm.
Hầu hết các bồ đoàn đều trống, vừa ngấng đầu lên, đã nhìn thấy Lâm Vãn và Lạc Thư Di.
"Lâm công tử, qua bên này ngồi." Lâm Vãn rất nhiệt tình, giơ tay chào Lâm Nhất.
Lâm Nhất gật đầu, đi đến đấy.
"Hai cô cũng đến sao?" Lâm Nhất tò mò hỏi.
Hai người bọn họ đến Cung Thiên Hương cùng với mình, theo lý mà nói thì không có thời gian vượt qua chín cửa khảo hạch trước đó.
Tuy vậy, với thực lực của Lâm Vãn và Lạc Thư Di, vượt qua chín cửa khảo hạch trước đó là điều hoàn toàn có thể.
Đặc biệt là Lâm Vãn, vốn là đại sư tỷ của Thánh Âm Các, thành tựu về âm luật không hề kém các đệ tử truyền thừa của Cung Thiên Hương.
"Hi hi, bọn ta có cái này." Lâm Vãn vừa nói vừa lấy ra tấm Thiên Hương Lệnh.
Lạc Thư Di cười nói: "Là do Huyền Nữ điện hạ ban cho bọn ta."
"Cái này cũng được sao?"
Lâm Nhất kinh ngạc noi: "Vị Huyền Nữ điện hạ này thật sự lợi hại!"
Lạc Thư Di giải thích: "Cũng tạm thôi, có được Thiên Hương Lệnh không có nghĩa là có tư cách tham gia đại hội Lang Nha, chỉ là có tư cách tham gia khảo hạch cuối cùng. Nhưng Thiên Hương Lệnh thì có nhiều lợi ích, có thể nghe Thánh trưởng lão giảng đạo, cũng có thể ra vào các bảo địa trong Cung Thiên Hương."
Lâm Vãn nhìn Lâm Nhất, chớp mắt nói: "Bây giờ công tử là người nổi tiếng rồi, hơn hai vạn đệ tử Cung Thiên Hương đều biết đến tên công tử đấy."
Lâm Nhất nhìn vẻ mặt kỳ lạ của nàng ta, sợ nàng ta đã biết hết những lời đồn đại lan truyền ra ngoài rồi.
“Đều là lời đồn thôi."
Lâm Nhất cười gượng nói.
“Ha ha ha!"
Lâm Vãn và Lạc Thư Di nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, đồng loại cười to, Lâm Van đảo tròn đôi mắt, cười nói: "Cái này thì chưa chắc đâu, nếu không có người ngoài ở đây, ai mà biết được công tử có thể làm ra chuyện gì."
Đúng lúc ba người đang trò chuyện, bỗng nhiên có ý lạnh lan tỏa, Lâm Nhất cảm thấy có ánh nhìn cực kỳ sắc bén rơi xuống lưng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!