Âm ầm ầm!
Trên vòm trời tiếng sấm nổ không ngớt, Hứa Đông Phi bị đánh lui vài bước mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Mọi người kinh ngạc nhìn những gì xảy ra trước mắt. Cảnh tượng Lâm Nhất bị đối phương chèn ép mà họ tưởng tượng lại không hề xảy ra, ngược lại hắn vừa ra tay thì Hứa Đông Phi đã bị đánh cho hộc máu rồi lùi lại mấy bước.
Đám đông hít vào một hơi lạnh, ánh mắt dán chặt vào Hứa Đông Phi như hoa
đá.
Hứa Đông Phi dù đã đứng vững nhưng trông tình cảnh vô cùng nhếch nhác. Tóc tai rối bù, quần áo trên người bị sét đánh cho rách tan tác.
Trên người gã thậm chí còn có vết máu, khí tức trở nên hỗn loạn. Rõ ràng là khi đối chiêu vừa rồi Hứa Đông Phi đã chịu thiệt không ít.
Có điều Hứa Đông Phi này cũng không vừa, bị đối phương tấn công như vậy mà vẫn không bị trọng thương.
"Lâm Tiêu!"
Hứa Đông Phi tóc tai bay tán loạn, gương mặt vặn vẹo đáng sợ, sát ý trong mắt dâng lên ngùn ngụt.
Mặc dù ban nãy không bị thương nặng nhưng hình tượng thì mất sạch. Việc gã khiêu chiến Huyền Nữ điện hạ ban nãy lập tức thành trò hề.
"Ta đây, xin lỗi, xin lỗi, ban nãy ra tay hơi nặng, để lát nữa ra tay nhẹ hơn nhé. Dù sao Hứa huynh cũng đã nói đấu âm luật thì sẽ đáng sợ hơn bằng quyền thuật mà. Là lỗi của ta".
Lâm Nhất nhìn Hứa Đông Phi đang nổi cơn thịnh nộ mà cười híp mắt, nói bằng giọng đùa cợt.
Đám đệ tử cung Thiên Hương ban nãy còn đang kinh ngạc vì cảnh tượng diễn ra trước mắt, nghe xong câu này của hắn thì đều không nhịn được mà phì cười.
Lâm Tiêu này võ mồm cũng chẳng kém, lại đem lời Hứa Đông Phi nói lúc nãy để tự vả mặt gã.
Có điều, hình như nghe hắn nói cũng đã thật ...
Ha ha ha!
Chẳng mấy chốc, tất cả đệ tử cung Thiên Hương đều bật cười ha hả. Mặc kệ trận này kết quả chung cuộc là thắng hay thua thì Lâm Tiêu cũng đã giúp họ xả cục tức này.
Sắc mặt Hứa Đông Phi càng sầm lại đáng sợ, khoé miệng gã giật giật, có vẻ sắp không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi.
“Ban nãy mới là món khai vị thôi, đợi lát nữa ngươi sẽ phải quỳ xuống xin tha thôi!”
Ầm ầm ầm!
Tiếng sáo lại vang lên, dòng khí lưu đáng sợ trong không trung cuộn lên. Lúc này, sức mạnh của Thánh Huyền Sư thất phẩm và âm Vương Hầu ở cảnh giới đỉnh phong lại được giải phóng toàn bộ không giữ lại chút nào.
Rất nhanh, tiếng sáo và dòng khí lưu cuồn cuộn đáng sợ kết hợp lại, tạo thành vô số ác linh hình thù quái lạ.
"Bách Quỷ Dạ Hành!”
Dị tượng vừa xuất hiện, các đệ tử cung Thiên Hương mặt mày nghiêm lại, đại sư huynh của phường Thất Tú này quả thực chẳng thể xem thường.
Gã lúc này đã toàn lực xuất chiêu rồi, chắc hẳn chiêu này ban đầu gã định dùng để đối phó với Huyền Nữ điện hạ.
Giết!
Sát ý trong mắt Hứa Đông Phi như dòng nước lũ cuộn trào, tiếng sáo cũng trở nên điên cuồng theo. Chẳng mấy chốc những con ác quỷ hình thù kì dị đã gào rít lao về phía Lâm Nhất.
Những ac linh nay co con la hư anh, co con lại là thực thể khiến người ta khó mà phân biệt.
Có những ác linh nếu nhìn kỹ thì còn có nét giống với Lạc Thư Di và Lâm Vãn, đây là thủ đoạn để khiến Lâm Nhất xao nhãng. Tên Hứa Đông Phi này đúng là xảo quyệt.
Keng!
Có điều khi những ác linh này lao tới, Lâm Nhất đang ngồi xếp bằng trên bệ đá bỗng điềm nhiên mỉm cười, tiếng đàn lại vang lên.
Âm!
Khúc điệu hùng tráng lập tức hoa thành một vầng đại nhật rộng lớn dâng lên sau lưng Lâm Nhất.
Ánh sáng chói loà và nóng bỏng thiêu rụi toàn bộ ác linh đang áp sát. Đây chính là cổ khúc Nhật Nguyệt mà hắn học được từ Đại Đế.
Tiếng đàn tiếp tục vang lên, ngón tay hắn lia nhanh trên dây đàn, thánh ấn Kim Ô trong hồn cung không ngừng cháy rực.
Từ trong nội thể hắn toả ra ánh sáng màu vàng kim, từ đầu ngón tay hắn âm phù liên tục nảy ra. Hai luồng sức mạnh bổ trợ cho nhau, chẳng mấy chốc Lâm Nhất tóc dài tung bay, khí thế phừng phừng.
Ánh sáng rực rỡ được sóng âm dung hoà lại, hoa thành vô số lưỡi đao sắc bén lao tới tấn công những phần trọng yếu trên người Hứa Đông Phi.
Rắc rắc rắc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!