Không thể không nói, khi Lâm Nhất giữ vẻ mặt lạnh lùng thì quả thật rất đáng
sợ.
Dù sao cũng là người từng đánh chết cả Đại Thánh, bất kể là vì lý do gì, cơn giận hiện tại của Lâm Nhất hóa thành áp lực vô hình, trong hàng đồng lứa rất hiếm người có thể chịu nổi.
Khi hắn thật sự tức gian, luồng áp lực đó càng trở nên đáng sợ hơn.
Mặc Linh Nhi không dám nhìn thẳng Lâm Nhất, nàng ta đi trước dẫn đường, Lâm Nhất không nói lời nào đi theo phía sau. Trong suốt quãng đường, Mặc Linh Nhi mấy lần muốn quay đầu, nhưng luôn cảm thấy sau lưng có áp lực vô hình khiến nàng ta không dám quay đầu.
Sau khi rẽ qua nhiều lối, Mặc Linh Nhi dẫn Lâm Nhất đến lầu gác nhỏ yên tĩnh.
Nơi này đã là chốn sâu nhất trong nội viện của Thiên Tinh Các, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy màu đen tối, ánh đèn lấp lánh le lói, lầu gác toát ra vẻ thần bí và tĩnh lặng.
"Tiểu thư đang ở bên trong."
Mặc Linh Nhi cúi đầu nói.
Lâm Nhất ngang đầu nhìn, ánh sáng trong phòng phản chiếu lên hai bóng người, hai người đó ngồi cách nhau vài mét, dường như đang trò chuyện điều gì đó.
Một trong hai bóng người Lâm Nhất rất quen thuộc, bóng dáng uyển chuyển, chỉ cần nhìn là biết đó là An Lưu Yên.
Người đối diện có lẽ là đàn ông, nhưng Lâm Nhất không rõ là ai.
"Lâm công tử, vị đó thật sự là khách quý, tiểu thư cũng không dám đắc tội." Mặc Linh Nhi cúi đầu nói.
“Đang nói chuyện gì vậy?"
Lâm Nhất hỏi thẳng, vẻ mặt trước đó của Mặc Linh Nhi khiến hắn cảm thấy bất thường, mà hắn vốn cũng không thích vòng vo.
"Tiểu thư từng dặn, ta không thể nói ... "
Mặc Linh Nhi cúi đầu nói, giọng đầy căng thẳng.
"Vậy để ta tự hỏi." Lâm Nhất thản nhiên nói.
"Lâm công tử, hay để ta vào bẩm báo trước." Mặc Linh Nhi bất ngờ ngẩng đầu
nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!