Đó là nơi nào?" Lâm Nhất hỏi.
"Nhà họ Liễu đó", Cổ Tuấn đáp bâng quơ.
"Hôm nay là ngày gì vậy, người ra vào nhà họ Liễu đông đến phát sợ ... ", Lâm Nhất khẽ nói. Hắn thấy khách bước vào phủ viện Liễu gia gần như nối liền không dứt, khác hẳn thường ngày.
"Chắc là nhã tập Tây Viên do vị công tử Phong Duyên Quân kia tổ chức, cũng gọi là yến tiệc Tây Viên. Từ khi được nữ đế của Đế quốc Thần Long ban cho tước vị Phong Duyên Quân, mỗi năm hắn đều chọn một dịp mở yến tiệc tại Tây Viên nhà mình".
Cổ Tuấn trầm ngâm: "Đúng lúc trùng với đại hội Lang Nha, năm nay e là yến tiệc Tây Viên sẽ phô trương khác thường. Những nhạc phường có số có má trong khu Chu Tước han đều được mời. Tham chí ngay cả các thiên tài kiệt xuất của sáu đại Thánh địa cũng có thể tới dự. Phong Duyên Quân giao du rộng lắm".
"Không mời cung Thiên Hương à?"
"Sao có thể!" Cổ Tuấn cười: "Phong Duyên Quân dã tâm không nhỏ đâu. Hắn muốn nhân lúc cung Thiên Hương suy yếu mà chống lưng cho các nhạc phường khác thế chỗ. Lần phường Thất Tú tới gây chuyện trước đó, sau lưng chính là hắn chống đỡ".
"Tên này đang toan tính gì?" Lâm Nhất lẩm bẩm.
"Hà, nhắm tới Huyền Nữ điện hạ nhà ta chứ gì. Nghe đồn rằng hắn chỉ gặp điện hạ một lần đã ngày đêm mong nhớ. Trước đó đã mấy phen bị từ chối, mềm không chịu thì định chơi cứng", Cổ Tuấn buột miệng.
Trong mắt Lâm Nhất thoáng vẻ lạnh lùng, rồi lắc đầu: "Kẻ được gọi là một trong Tứ công tử của Thiên Vực Tà Hải, không thể chỉ vì một nữ nhân mà bốc đồng như vậy".
Cổ Tuấn cười đáp: "Dĩ nhiên nguyên do không chỉ có thế. Ta nói rồi, hắn luôn thèm khát vị trí 'Tứ đại nhạc phường' của cung Thiên Hương. Một khi thế chỗ được, hắn sẽ có suất dự đại hội Lang Nha, từ đó kết giao với Lang Nha Thiên Cung. Đế quốc Thần Long vẫn luôn rất hứng thú với Lang Nha Thiên Cung".
"Cứ đợi mà xem, người của phường Thất Tú bị ngươi đuổi đi rồi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Còn ba, bốn tháng nữa là tới đại hội Lang Nha, hắn sẽ còn ra tay nữa cho xem!”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, như đang cân nhắc điều gì.
Chốc lát sau, hắn ngước nhìn dãy núi sừng sững bên kia sông, nói: "Đã đến rồi thì ghé thăm một chuyến thôi".
"Tiểu tử, muốn chết à? Đó là biệt phủ của nhà họ Liễu, vườn tổ của một Thánh cổ thế gia. Ngươi mà vào đó thì ta cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu", Cổ Tuấn ngạc nhiên.
Lâm Nhất liếc ông ta một cái, thản nhiên đáp: "Đừng giả vờ nữa. Lúc tới vốn đâu có đường này, ông dẫn ta tới đây chẳng phải muốn để ta đi một vòng sao? Như ông mong muốn thôi. Huống hồ, chẳng lẽ cứ để bọn chúng trêu đùa mãi? Sớm muộn cũng phải va chạm, đi gặp Phong Duyên Quân kia một phen cũng chẳng sao".
Cổ Tuấn sững lại, rồi nheo mắt cười: "Khi nào đi?"
"Sau khi trời tối".
Nói xong, Lâm Nhất ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong mắt Cổ Tuấn lóe lên chut kinh ngạc. Ông ta quả thực muốn thử Lâm Nhất, chỉ không ngờ đối phương dễ dàng nhìn thấu như vậy. Mà đã nhìn thấu rồi vẫn điềm nhiên ung dung, chỉ riêng khí phách ấy thôi, tiểu tử này tương lai chắc chắn không phải hạng tầm thường.
Màn đêm buông xuống. Bên kia sông, phủ Liễu Thánh rực rỡ đèn hoa.
Lâm Nhất lướt trên mặt nước vượt sông, tới trước cổng phủ.
Bên ngoài phủ Liễu Thánh lúc này mọi người đều bận rộn, khách khứa ra vào tấp nập, ai nấy đều có khí chất hơn người, dung mạo tuấn tú. Lâm Nhất biết họ là những thiên kiêu kiệt xuất được mời tới. Hắn thậm chí còn thấy cả vài nhân vật kiệt xuất từ sáu đại Thánh địa Đông Hoang.
Đứng ngoài phủ Liễu Thánh, Lâm Nhất phần nào hiểu vì sao Phong Duyên Quân lại có gan dám thách thức cung Thiên Hương.
Giữa dòng người qua lại, Lâm Nhất thấy một đoàn nhạc công rầm rộ kéo vào phủ.
Lâm Nhất lấy ra cây đàn Phong Lôi, vận bí pháp Quy Thần Biến để che giấu khí tức, trà trộn vào đoàn nhạc công đó, theo dòng người bước qua cổng phủ Liễu Thánh.
"Vừa rồi hình như đoàn của Lan Khê Cốc nhiều hơn một người thì phải?"
"Chắc hoa mắt thôi. Ai dám gây chuyện ở yến tiệc Tây Viên? Trong khu Chu Tước, có kẻ nào không sợ chết à?"
"Cũng đúng".
Có mấy hộ vệ ngờ ngợ hình như số khách tham dự nhiều thêm một người, nhưng nhanh chóng bỏ qua vì hôm nay khách đến quá đông.
Lâm Nhat tra tron trong đam đông, theo nhom nhạc cong tien vao phủ Lieu Thánh.
Bỗng một nữ tử bên cạnh nghi hoặc chất vấn: "Ngươi là vị sư đệ nào? Sao ta chưa từng gặp?"
"Vân Khê sư tỷ, sư tỷ chưa gặp ta, nhưng ta từng thấy sư tỷ từ xa. Sư tỷ cứ gọi ta là Tiểu Lâm, ta vao Lan Khê Cốc mới nửa năm thôi".
Lâm Nhất mỉm cười, nói khẽ.
Hắn vừa nghe người khác gọi tên nữ tử này, liền ngầm ghi nhớ tên. Người của nhạc phường Lan Khê, hắn gần như đã nhớ hết tên.
"Vậy à. Lát nữa ngươi phải biểu hiện cho tốt, tuyệt đối đừng gảy sai, đừng để mất mặt Lan Khê Cốc trước mặt Phong Duyên Quân công tử nhé", Vân Khê thấy Lâm Nhất có khí chất và cách nói năng đều không tồi, cây đàn Phong Lôi cầm trên tay cũng có vẻ không tầm thường nên chẳng nghi ngờ gì.
"Phong Duyên Quân công tử là người thế nào?" Lâm Nhất hỏi khẽ.
Vân Khê mỉm cười: "Phong Duyên Quân công tử tuấn nhã bất phàm, tuy say mê Võ đạo nhưng bản thân cũng rất giỏi âm luật, còn sưu tầm nhiều cổ khúc, đối xử với mọi người khoan hòa thân thiện. Mấy năm nay cung Thiên Hương sa sút từ lâu, vậy mà cứ chiếm mãi một vị trí trong Tứ đại nhạc phường. Phong Duyên Quân công tử luôn muốn chấn chỉnh các nhạc phường trong khu Chu Tước để kéo cung Thiên Hương xuống khỏi vị trí đó".
Lâm Nhất không khỏi kinh ngạc, quả là công khai trắng trợn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!