Phủ Liễu Thánh, vườn Tây Tử
Khách mời đông đúc, khí thế phi phàm.
Yến tiệc được bày biện đơn giản nhưng không mất vẻ trang trọng, phía trên cùng là vị trí chủ tọa, hai bên trái phải của chủ tọa là hai dãy ghế dài dành cho khách quý. Các khu vực bên ngoài còn lại là chỗ dành cho nhạc công và một số khách mời đặc biệt, ngoài ra còn có vài hòn giả sơn được bố trí thành vị trí ngồi cho khách.
Chủ tọa dĩ nhiên là vị trí của Phong Duyên Quân, hai bên trái phải sẽ sắp xếp theo địa vị và thực lực, thực lực càng cao thì càng gần vị trí chủ tọa.
Vườn Tây Tử nằm gần hồ nước, đó là hồ thánh của phủ Liễu Thánh, dưới đáy hồ có Thánh Mạch tồn tại, phong cảnh tráng lệ, khí thế kinh người.
Yến tiệc được tổ chức ngay bên hồ, lúc này yến tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng khu vực trung tâm đã có những người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung nhảy múa.
Người quản sự của phủ Liễu Thánh dẫn người của Lan Khê Cốc đến khu vực ở góc vườn.
"Hắn là ai vậy?"
Người đàn ông mặc áo xanh của Lan Khê Cốc bỗng bước tới, cau mày nhìn Lâm Nhất hỏi.
Người này bất phàm, còn chưa đến gần, Lâm Nhất đã cảm nhận được luồng lực tinh thần vô cùng đáng sợ trên người gã.
Khi ánh mắt rơi vào những ngón tay thon dài của gã, trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện lên vẻ khác lạ, đôi tay này dài đến mức hơi đáng sợ, nếu dùng để gảy đàn thì e là sẽ vô cùng kinh khủng.
Hắn còn chưa lên tiếng, thì Vân Khê bên cạnh Lâm Nhất đã cười nói: "Đại sư huynh, đây là Tiểu Lâm Tử, tiểu sư đệ mới đến."
Người đàn ông mặc áo xanh nhìn Lâm Nhất mấy lần, rồi nói: "Vậy muội phải trông chừng hắn cho kỹ, đừng để xảy ra sai sót gì. Phong Duyên Quân tổ chức bữa tiệc này là để gom những nhân tài ưu tú nhất của các nhạc phường, đánh bại cung Thiên Hương, ta còn muốn được tham gia đại hội Lang Nha, đừng để thẳng nhóc này phá hỏng hết."
“Hi hi, không đâu mà. Ai mà không biết tiếng đàn của đại sư huynh vang danh khắp phía tây thành, trong số đồng lứa không ai sánh bằng." Tính tình Vân Khê dịu dàng, mỉm cười nói.
Người đàn ông mặc áo xanh nghe đến đây, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Là người phụ trách âm nhạc, dĩ nhiên gã muốn được tham gia đại hội Lang Nha, nhưng số suất đều nằm trong tay bốn đại nhạc phường.
Các nhạc phường khác thì thôi, riêng cung Thiên Hương đã suy tàn bao nhiêu năm rồi mà vẫn cố giữ suất không chịu buông, điều đó khiến gã không thể chấp nhận được. Phần lớn các nhạc phường trong khu Chu Tước đều có suy nghĩ tương tự.
Người đàn ông mặc áo xanh trò chuyện vài câu rồi được Phong Duyên Quân đích thân đến mời rời đi, sắp xếp cho gã ngồi ở vị trí khá gần phía trên.
Hiển nhiên, Phong Duyên Quân rất xem trọng gã.
“Gã là ai vậy?"
Lâm Nhất hỏi.
“Huynh ấy là Khổng Anh sư huynh đó, ha ha ha, ngươi đúng là người mới đến, ngay cả đại sư huynh nhà mình mà cũng không nhận ra." Vân Khê vừa nói vừa che miệng cười.
Lâm Nhất cười gượng, sut chút nữa thì lộ tẩy.
May mà tính tình cô gái này đơn thuần, nếu là người từng trải hơn chút thì e rằng đã sớm nghi ngờ hắn rồi.
Hai người đang trò chuyện thì trong Tây Viên có bóng dáng ngọc thụ lâm phong, khí chất xuất chúng bước vào, người ấy còn rất trẻ, nhưng trên người toát ra khí thế uy nghiêm chỉ những kẻ ở địa vị cao mới có.
Trong sự uy nghiêm còn kèm theo nét hiền hòa, ánh mắt sâu thẩm đầy cuốn
hút.
“Phong Duyên Quân!"
Sau khi người này xuất hiện, lập tức có người đồng loạt chắp tay hành lễ.
Lâm Nhất ở đang xa ngang đầu nhìn người này, phong thần tuấn tú, dung mạo bất phàm.
“Ha ha ha, Phong Duyên Quân, lâu rồi không gặp!" Chỉ thấy có người bước nhanh tới, cũng là người có khí vũ hiên ngang.
Phong Duyên Quân ngẩng đầu nhìn, lập tức nở nụ cười, nói: "Hoàng huynh!"
"Gã là người đến từ Minh Tông, còn đẹp trai hơn cả trong lời đồn!" hai mắt Vân Khê lấp lánh nhìn người đó, những người phụ nữ khác của Lan Khê Cốc cũng đều có phản ứng tương tự.
Ai nấy đều đỏ mặt, hưng phấn và kích động.
"Đẹp trai lắm sao? Cũng không đến mức đó mà."
Lâm Nhất thản nhiên cười nói.
“Đó là Hoàng Huyền Dịch đấy, đứng đầu bảng Thần Đan trong thời gian dài, ai trong Đông Hoang mà không biết? Còn là yêu nghiệt của thánh địa, hiện nay đã tiến vào cảnh giới Long Mạch, trên bảng Long cũng rất nổi danh, chỉ cần thêm chút thời gian, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng như Phong Duyên Quân.” Ánh mắt Vân Khê lấp lánh ánh sáng, vô cùng ngưỡng thiên tài của thánh địa này.
Lâm Nhất đã sớm chú ý đến người đó, không ngờ đôi mắt từng bị hắn phế bỏ, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể hồi phục.
Minh Tông quả không hổ là thánh địa, chắc hẳn có không ít cường giả cảnh giới cấp Thánh tinh thông y thuật.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!