"Ta, không sao."
Lâm Nhất bừng tỉnh, khẽ cười.
“Thế mà bảo không sao, ngươi sắp bóp vỡ ly rượu rồi kia ... " Vân Khê chỉ tay vào tay Lâm Nhất nói.
Lâm Nhất đat ly rượu xuống, mỉm cười nói: "Ta từng gap Hoang Huyền Dịch, lúc gã bị công tử Táng Hoa đánh bại, đúng lúc ta có mặt ở đó, nên gặp người xưa có chút xúc động."
"Công tử Táng Hoa, ngươi thật lợi hại, vậy mà ngươi đã từng gặp công tử Táng Hoa." Ánh mắt Vân Khê nhìn Lâm Nhất bỗng thay đổi, đầy vẻ ngưỡng mộ
Lam Nhat bat cuoi khong thanh tieng, Van Khe qua nhien vẫn là người hâm mộ của mình.
"Công tử Táng Hoa so với Hoàng Huyền Dịch thì thế nào?" Lâm Nhất cười hỏi.
"Đương nhiên là công tử Táng Hoa đẹp trai hơn rồi."
"Thế còn Lâm Tiêu?"
“Đừng nhắc đến tên đại ác nhân Lâm Tiêu đó, ngay cả con gái mà cũng ra tay, chắc chắn không phải người tốt, đến cả Lam tỷ tỷ tốt như vậy mà hắn cũng nhẫn tâm xuống tay." Vân Khê tức giận nói: "Nếu Lâm Tiêu đứng trước mặt ta, nhất định ta sẽ trả ba cái tát đó cho hắn."
Lâm Nhất cười nói: "Ta thấy cô không dám làm vậy đâu."
Mặt Vân Khê đỏ bừng, thẹn thùng nói: "Ta ... Ta sợ gì chứ, ta ta ta, ta nhất định dám mà!"
“Ha ha ha, không sao, nếu hắn dám đến, ta sẽ để hắn cho cô tát ba cái." Lâm Nhất thấy nàng ta đáng yêu như vậy, không nhịn được trêu chọc.
"Nói khoác."
Vân Khê khinh bỉ.
"Phong Duyên Quân!"
Trên yến tiệc, liên tục có người đến chào hỏi Phong Duyên Quân, lúc này có nhóm người tiến đến, do một nam một nữ dẫn đầu.
Lâm Nhất liếc nhìn, không khỏi bật cười.
Tiếp tục là người quen, người của phường Thất Tú cũng đến rồi, chính là Hứa Đông Phi và Lam Hồng Diễm.
“Hứa huynh, lâu rồi không gặp."
Thấy Hứa Đông Phi đến, Phong Duyên Quân lập tức bỏ qua những người khác, bước nhanh tới chào hỏi.
Hoàn toàn không vì chuyện của gã ở cung Thiên Hương mà tỏ vẻ lạnh nhạt, ngược lại còn rất khách khí và nhiệt tình, Phong Duyên Quân cười nói: "Vết thương sao rồi, không sao chứ?"
"Nhờ có thánh dược Phong Duyên Quân ban tặng, giờ đã không còn gì đáng ngại."
Hứa Đông Phi thản nhiên nói.
"Vậy thì tốt, đợi sau khi yến tiệc kết thúc, chúng ta sẽ trò chuyện kỹ hơn. Gần đây ta thu thập được vài bản nhạc cổ tàn khuyết, đến lúc đó phải nhờ Hứa huynh chỉ điểm."
Phong Duyên Quân khẽ cười, phong thái nho nhã, tao nhã phi phàm.
Hứa Đông Phi được ưu ái mà cảm thấy vinh hạnh, những vị khách khác nghe vậy cũng liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy khí độ của Phong Duyên Quân quả thật không phải người thường có thể sánh được.
Sau khi hai người ngồi xuống, Phong Duyên Quân tiếp tục tiếp đón các vị khách khác, đa phần đều là người phụ trách âm nhạc. Những người nổi danh ở khu Chu Tước đều có mặt, không ai vắng mặt, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất
Ngay cả Hứa Đông Phi với trình độ âm luật đạt đến đỉnh cao Vương Hầu, cũng không thể xem là đứng đầu, miễn cưỡng mới được xếp vào hàng nhất lưu.
"Khương Du đến chúc mừng!"
Lúc này, có giọng nói vang lên, ánh mắt Phong Duyên Quân sáng lên, lập tức bước nhanh ra trước, cười nói: "Khương thúc thúc, yến tiệc Tây Viên lần này ta mời mấy lần, cuối cùng thúc cũng đến rồi."
Tất cả khách mời có mặt đều giật mình, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía đó.
Mọi người đều biết mục đích của yến tiệc Tây Viên hôm nay là nhằm tập hợp các nhạc su khu Chu Tuoc, thay the vị trí của bốn đại nhạc phường cung Thiên Hương.
Khương Du là đại trưởng lão chấp pháp đứng đầu của cung Thiên Hương, vậy mà cũng đến tham dự yến tiệc, thật sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
“Vết thương của thằng nhóc nhà ta, may nhờ Phong Duyên Quân ra tay mới miễn cưỡng giữ được, hôm nay về tình về lý ta vẫn nên đến." Khương Du cười sảng khoái, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Quả nhiên, đi bên cạnh ông chính là Khương Phong, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng mười đầu ngón tay đã khôi phục nguyên vẹn như cũ.
“Chỉ là việc nhỏ thôi, Khương thúc, mời ngồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!