Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Vân Khê ngồi bên cạnh Lâm Nhất, vừa nhìn thấy Hạ Hầu Phong và Tân Vô Ngân, hai mắt phát sáng rực, hận không thể lao thẳng tới.

“Đó là ai vậy?"

Lâm Nhất hỏi.

Sắc mặt Vân Khê đỏ bừng cười nói: "Hạ Hầu giỏi thổi tiêu, Tân Vô Ngân giỏi sáo trúc, đại sư huynh của ta thì giỏi đàn tranh, cả ba người bọn họ đều lĩnh ngộ được âm Thánh Hiền, không ngoại lệ đều là đại tư nhạc."

Âm Thánh Hiền!

Trong lòng Lâm Nhất sững sờ, rồi lập tức bình tĩnh.

Việc hắn có thể lĩnh ngộ âm Thánh Hiền dưới sự chỉ dạy của Băng Phượng, không có nghĩa là người khác không thể nắm bắt được, dù sao thời gian hắn tu luyện âm luật cũng không phải quá dài.

Nếu những thiên tài khác được học âm luật từ nhỏ, còn có thầy giỏi chỉ dạy, thì việc họ lĩnh ngộ âm Thánh Hiền cũng là điều hiển nhiên.

Trong mắt người khác, kẻ như hắn xuất thân nửa đường mà vẫn lĩnh hội được âm Thánh Hiền, mới thật sự là quái vật.

“Hai vị cùng nhau đến à?" Phong Duyên Quân tiến lên trước, mỉm cười nói.

"Vừa khéo gặp nhau nên cùng đến thôi." Tay Hạ Hầu Phong cầm tiêu ngọc, khẽ cười nói, gương mặt tuấn tú như ngọc, quần áo mỏng nhẹ nhưng vẫn toát lên khí độ bất phàm, phảng phất còn có vài phần tiêu dao tự tại.

Toàn thân sạch sẽ không vướng bụi trần, tựa như lúc nào cũng có thể hóa tiên, theo gió mà đi.

Tân Vô Ngân đứng bên cạnh cũng không hề kém cạnh, cả hai người đều lĩnh ngộ được âm Thánh Hiền, khí chất rõ ràng vượt trội hơn so với các tư nhạc khác.

Chờ khách đến đông đủ, yến tiệc bắt đầu.

Chỉ trong chớp mắt, ca múa vang lên, rượu mừng cụng chén, mọi người cười nói rộn ràng, không khí vô cùng náo nhiệt.

Lúc không ai hay không biết, đã có người đưa chủ đề câu chuyện đến cung Thiên Hương, nhắc đến chuyện gần đây phường Thất Tú lên núi hỏi thăm.

"Nghe nói gần đây ở cung Thiên Hương xuất hiện kẻ cực kỳ kiêu ngạo, Hứa huynh phải chịu thiệt thòi trong tay hắn?" Có người đưa mắt nhìn về phía Hứa Đông Phi, hỏi.

Hứa Đông Phi bị người ta hỏi thẳng mặt giữa nơi đông người, sắc mặt có phần không giữ được bình tĩnh, còn sắc mặt Lam Hồng Diễm ngồi bên cạnh thì lạnh như băng, vừa nghe đến cái tên Lâm Tiêu suýt nữa đã nổi giận.

"Hứa huynh cứ nói thoai mai, ở đay không có người ngoai." Phong Duyên Quân nâng chén rượu, mỉm cười thân thiện nói.

Hứa Đông Phi mỉm cười nói: "Chuyện này đung là có thật, tên Lâm Tiêu đó có trình độ âm luật rất đáng kinh ngạc, tiếng nhạc có phong vị cổ xưa, thủ pháp thần bí. Quan trọng nhất là, dường như người này đã dung hợp võ đạo và âm luật với nhau, nhưng nhân phẩm của hắn thì không ra gì, ra tay độc ác, sau khi đánh bại sư muội ta, còn dùng võ công để sỉ nhục muội ấy."

Vẻ mặt Lam Hồng Diễm khinh bỉ nói: "Tên đó chẳng qua là con chó dữ mà cung Thiên Hương nuôi thôi! Dựa hơi người khác, bắt nạt kẻ yếu!"

Lời nàng ta mắng rất khó nghe, mọi người không khỏi lộ vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt vô thức nhìn về phía Khương Du đang ngồi, chính là trưởng lão danh chính ngôn thuận của cung Thiên Hương.

Khương Du uống rượu xong, cười nói: "Tên đó đúng là con chó, không chỉ là chó dữ, mà còn là chó điên. Thường tự xưng là man di, con ta chỉ tranh cãi đôi chút với hắn, lập tức bị phế bỏ Long Mạch, gãy hết mười ngón tay!"

Mọi người đều hít thật sâu, tên Lâm Tiêu này quả thật ra tay quá tàn nhẫn.

“Hừ, chưa hết đâu. Ngay ngày đầu hắn vào tông môn đã công khai trêu chọc Thánh trưởng lão, hành vi thì lỗ mãng, gan thì to bằng trời." Khương Du lạnh lùng nói.

Phong Duyên Quân ở bàn chính kh cười nói: "Vậy thì người này còn là con chó háo sắc rồi."

"Ha ha ha!"

Mọi người bật cười ầm ĩ, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Ở đằng xa, Vân Khê nghe loáng thoáng vài câu, kinh ngạc nói: "Tên Lâm Tiêu đó thật sự tệ đến vậy sao?"

Nàng ta vốn chẳng có ấn tượng gì tốt với Lâm Tiêu, nhưng đột nhiên nghe thấy nhiều người bàn tán sau lưng, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Thậm chí ngay cả trưởng lão của cung Thiên Hương cũng đang bôi nhọ hắn, nhưng nếu nhan phẩm that sự tồi tệ như vậy, thì tại sao cung Thiên Hương còn muốn giữ hắn?

Lâm Nhất mỉm cười, thản nhiên nói: "Lo chơi đàn cho tốt, đừng để mấy vũ cơ này làm rối nhịp.”

Trên đài, Hoàng Huyền Dịch uống ngụm rượu, lạnh lùng nói: "Đến cả loại người chẳng có lễ nghĩa liêm sỉ thế này mà cung Thiên Hương cũng nhận, xem ra thật sự đã suy tàn rồi, danh hiệu tứ đại nhạc phường này, thật sự không xứng đáng.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!