"Các ngươi cứ yên tâm mà giao đấu, nơi này có trận pháp gia cố, đánh hỏng thứ gì cũng không cần lo chuyện đền bù. Cũng không sợ làm người khác bị thương, trong phủ Liễu Thánh có các vị tiền bối trấn giữ trận địa."
Phong Duyên Quân khẽ cười, nâng chén rượu thưởng thức, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú.
Người đàn ông mặc áo xanh ra tay, tốc độ cực nhanh, hiển nhiên thân pháp của gã vô cùng cao. Khi lao về phía Lâm Nhất, gã rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm vang lên tiếng rít trong gió, thân kiếm rung động, dường như hòa hợp với ý chí của gió.
Tốc độ của gã quá nhanh!
Ngay khoảnh khắc thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm đã nhắm thẳng vào mặt Lâm Nhất, khiến người ta không thể phân biệt được là kiếm đến trước hay người hành động trước.
Trong khoảnh khắc mơ hồ đó, không gian xuất hiện những gợn sóng mờ nhạt, hình ảnh méo mó hiện lên quanh thân người đàn ông kiếm tu kia.
Tốt!
Người thường thì không nhìn ra được điều gì, nhưng mọi người đều là cao thủ, chỉ cần nhìn qua là đã nhìn ra sự huyền diệu bên trong.
Kiếm này dung hợp hoàn hảo giữa kiếm ý và ý chí của gió, thậm chí đã chạm đến Đạo Không Gian, người thường đừng nói là đỡ được chiêu này, đến cả chết như thế nào cũng chưa chắc đã hiểu.
"Ngươi thua rồi!"
Người đàn ông mặc áo xanh đầy tự tin, ngay khoảnh khắc rút kiếm ra lập tức
nói.
Thế nhưng đúng lúc mũi kiếm sắp chạm vào ấn đường của Lâm Nhất, có tia sáng lóe lên, hai ngón tay xuất hiện, vô cùng chính xác, kẹp chặt lấy thân kiếm.
Ong!
Thân kiếm rung lên, phát ra tiếng rền, nhưng không thể tiến thêm.
Người đàn ông mặc áo xanh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vừa khéo đối diện với ánh mắt của Lâm Nhất, lập tức xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ.
Gã cảm thấy bản thân như đang đứng giữa biển cả mênh mông vô tận, đó là đại dương được ngưng tụ từ kiếm ý, còn Lâm Nhất thì như thần linh đứng giữa biển cả, đứng ngay trước mặt gã.
Dù gã cố ngẩng đầu thế nào, cũng không thể thấy rõ khuôn mặt của Lâm Nhất, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ấy.
Cứ như thể gã có thúc giục Long Nguyên thế nào đi nữa, cũng không thể rút được kiếm ra, trong lòng người đàn ông mặc áo xanh lập tức sợ hãi, gã đồng thời vận chuyển bảy đạo Long Mạch, mấy nghìn đạo thánh văn trong thánh kiếm cũng theo đó kích hoạt, bùng lên ngọn lửa dữ dội.
Thánh kiếm trong tay gã như hóa thành con rồng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không ngừng giãy giụa gầm thét.
Tựa như chỉ cần thoát khỏi khống chế trong chop mắt, sẽ lập tức chém Lâm Nhất thành trăm mảnh để trút cơn giận dữ ngút trời trong lòng.
Nhưng tiếng rồng ngâm chân chính vang lên trong cơ thể Lâm Nhất, đầu ngón tay hắn tỏa ra ánh sáng nhạt như ngọc, hai ngón tay đang kẹp lấy thân kiếm khẽ búng.
Bộp!
Tiếng chấn động vang lên, thân kiếm lập tức vỡ vụn, ầm ầm, từng mảnh vỡ của thân kiếm hóa thành cơn bão khủng khiếp, ồ ạt quét về phía yến tiệc Tây Viên.
Cảnh tượng này quá đột ngột, yến tiệc Tây Viên lập tức náo loạn hỗn loạn.
Phụt!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, mọi người trong yến tiệc Tây Viên đều nhìn thấy người đàn ông mặc áo xanh phun ra ngụm máu, thân hình vô cùng chật vật bị đánh văng ngược trở về.
Lâm Nhất đứng chắp tay, từ đầu đến cuối, chưa từng bước nửa bước.
“Chút thủ đoạn như vậy mà cũng dám sỉ nhục ta, xem ra ngươi nói rất đúng, yến tiệc Tây Viên này, ai cũng đều là kẻ vô dụng."
Ánh mắt Lâm Nhất cao ngạo, không chút nể nang, lạnh lùng nói: “Lũ cá ươn tôm chết, tụ tập ở đây, tưởng mình là rồng thật sao?"
“Võ đạo hay âm luật, trong hàng đồng lứa, ai không phục, đều có thể bước ra đánh!"
Lời hắn nói như sét đánh ngang tai, tàn nhẫn giáng xuống mặt từng người ở đây, những kẻ vừa rồi mắng chửi, bôi nhọ Lâm Nhất, ai nấy đều cảm thấy mặt bỏng rát, ánh mắt tối sầm, đầy căm giận.
Từ khi yến tiệc Tây Viên được tổ chức đến nay, chưa từng gặp ai kiêu ngạo như vậy!
Ban đầu ai cũng nghĩ chẳng qua Lâm Tiêu chỉ là cái cớ, ngày mai cùng nhau đến cung Thiên Hương ra tay sỉ nhục hắn là được rồi.
Ai có thể ngờ, người này lặng lẽ lẻn vào yến tiệc, một người một cây đàn, ngay trước mặt mọi người, muốn thách đấu toàn bộ những người có mặt.
Trong Thiên Vực Tà Hải không thiếu kẻ điên cuồng, nhưng người ngông cuồng đến mức này, đã rất nhiều năm không thấy xuất hiện.
Vốn dĩ có ý thù địch với Lâm Tiêu, lúc này Vân Khê nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Nhất, hơi ngẩn ngơ. Thì ra Lâm Tiêu, có khí phách và hào sảng đến thế, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, can bản khong phải là kẻ tiểu nhân đê tiện như lời đồn.