Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Lâm Nhất mừng rỡ.

Rắc rắc rắc!

Nhưng nụ cười còn chưa kịp tan thì đã đông cứng, những đốm sáng như đom đóm kia giống như tấm kính bị nứt, từng chút vỡ tan, trong chớp mắt kiếm thế ấy tan rã.

Kiếm ý phản phệ ngược lại, chạy loạn trong cơ thể Lâm Nhất, phụt, sắc mặt hắn thay đổi, phun ra ngụm máu.

“Khó quá ... "

Lâm Nhất lau vết máu ở khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm, lại thất bại rồi.

Đã không nhớ nổi là thất bại bao nhiêu lần, lần nào cũng đến bước này rồi thất bại.

Theo lý mà nói, hắn đã nắm được Thiên Khung Kiếm Ý, hiện tại tu vi đã đạt đến Long Mạch tầng bảy hậu kỳ, miễn cưỡng cũng có thể thử tu luyện mới phải.

Thế nhưng vẫn không sao bước vào được, đừng nói là tiểu thành, đến nhập môn còn chưa xong.

Là sư tôn nói sai, hay là ta quá kém?

Lâm Nhất không khỏi bắt đầu nghi ngờ, hắn nam trên mặt đất nhìn lên bầu trời đầy sao, tâm trí nhanh chóng trôi dạt về Kiếm Tông.

Trôi dạt về động phủ Đào Lâm của Kiếm Tông, những ngày luyện kiếm cùng sư tôn.

Nếu vẫn còn ở Kiếm Tông, sao ra nông nỗi này.

Trong lòng Lâm Nhất thoáng có chút chua xót, khó khăn lắm mới có được mái nhà ở Côn Luân, còn chưa yên ổn thì đã bị đánh tan, cải trang rời đi.

Rốt cuộc bây giờ sư tôn ra sao rồi?

Vốn dĩ chỉ còn năm năm thọ nguyên, sau khi bị ép hạ thân đến chân thân, sư tôn giờ còn bao nhiêu thọ nguyên?

Bốn năm?

Ba năm?

Hay chỉ còn hai năm ...

Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất đến ngọn Linh sơn nơi Mộc Tuyết Linh cư trú.

Mộc Tuyết Linh sở hữu ngọn Linh sơn trong cung Thiên Hương gọi là Núi Thủy Hàn, còn lạnh hơn cả núi tuyết, đó là cấm địa của cung Thiên Hương, không ai dám tự tiện xâm nhập.

Đương nhiên, trừ Nguyệt Vi Vi ra.

Lâm Nhất hít thật sâu rồi bước lên núi, bất ngờ phát hiện ngọn Linh sơn này, ngoài việc lạnh lẽo âm u hơn thì hoàn toàn không có bất kỳ cấm chế nào.

Núi Thủy Hàn rất lớn, trên núi có rất nhiều kiến trúc và cung điện.

Nhưng không có bóng người, nếu bản thân núi Thủy Hàn đã rất lạnh, thì những cung điện trống trải này càng khiến người ta cảm thấy lạnh hơn.

"Mộc Tuyết Linh thật sự sống ở đây sao?"

Lâm Nhất lẩm bẩm, chỗ này quả thực quá đỗi hiu quạnh.

Dù núi tuyết lạnh, Nguyệt Vi Vi cũng rất buồn chán, nhưng ít ra còn có Lâm Vãn và Lạc Thư Di cùng bầu bạn.

Lưng chừng núi cũng có nhiều đệ tử tu luyện, là nơi linh mạch của cung Thiên Hương tụ hội, ngày thường vẫn rất náo nhiệt.

Nhưng núi Thủy Hàn thì lạnh đến đáng sợ, trước kia chắc chắn cũng từng có người ở, giờ thì đã dọn đi hết rồi.

Lên đến đỉnh núi vẫn không có ai, ngoai đài gảy đàn thì chỉ còn tiếng gió lạnh gào thét.

Thánh trưởng lão không ở đây sao?

Đúng lúc Lâm Nhất đang không biết làm sao, thì bên dưới vách nui vang lên âm thanh lạ, Lâm Nhất tiến lên nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy dưới đáy vách đá, bên dòng suối chảy ra từ thác nước, có bóng người đang gảy đàn tỳ bà.

Đó là thung lũng vô cung yen tĩnh, trong thung lũng vang vong âm điệu, còn có tiếng hát vang lên.

Lâm Nhất hơi ngẩn người, bài người kia đang hát là Tiếu Hồng Trần.

Hồng trần thật đáng cười, si tình là điều vô vị nhất.

Bài hát ấy qua miệng nàng ta cất lên, bớt đi vài phần tiêu sái, thêm chút cô đơn.

Thiên Huyền Tử, ông thật độc ác.

Tại sao có kẻ độc ác đến vậy?

Trong mắt Lâm Nhất dâng lên từng đợt sát ý, sát ý nhanh chóng mất kiểm soát, cuối cùng nắm chặt tay phải, hung hăng đấm mạnh xuống đất.

"Ta nhất định sẽ giết ông!"

Vẻ mặt Lâm Nhất dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vút!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!