Vài lượt sau, Lâm Nhất lên đài.
Đại sư huynh lầu Phi Tuyết Bạch Vân Phi, đệ tử Minh Tông Tả Dật, đại sư huynh Vạn Hoa Cốc Phù Nhai cũng lần lượt bước lên đài Lang Nha.
Ngoài ra còn có không ít đệ tử Vạn Hoa Cốc.
Lâm Nhất vừa lên đài đã cảm nhận được địch ý ngập trời. Trận này, đối thủ hắn gặp còn mạnh hơn cả Ngôn Thiên Thần khi nãy.
Hai đại sư huynh trong tứ đại nhạc phường, thêm vào đó còn có một đệ tử thánh địa Minh Tông.
"Trước khi lên đây, Tần huynh còn dặn ta 'chăm sóc' ngươi cho tốt đấy!" Bạch Vân Phi mỉm cười nói, đồng thời mấy người kia cũng lặng lẽ siết chặt vòng vây.
Lâm Nhất ngoảnh lại nhìn, thấy Tần Hạo dưới đài - kẻ đã được chọn làm 'hạt giống' và đặc cách vào chung kết đang lạnh lùng nhìn hắn.
"Ai 'chăm sóc' ai còn chưa biết đâu".
Lâm Nhất lạnh nhạt đáp, liếc xéo bọn chúng. Tâm trạng hắn lúc này hơi rối bời, cảm xúc hơi kích động.
Gặp ánh mắt mấy kẻ kia, trong mắt hắn liền tỏa ra sự lạnh lẽo.
"Hê hê, chết đến nơi mà còn dám vênh váo thế cơ à. Ngươi mà chịu đầu hàng ngay bây giờ, ít ra còn vớt lại được cái mạng!" Tả Dật của Minh Tông lạnh lùng giễu cợt.
Ánh mắt của cung chủ Lang Nha lia tới, dừng trên người Lâm Nhất. Ông ta muốn xem hắn ứng phó cục diện này thế nào.
"Ừm ... Tiểu tử này hình như tâm trạng có vấn đề?"
Ông ta nhạy bén nhận ra điều gì đó, trong mắt bất giác hiện lên chút nghi hoặc.
"Động thủ!"
Vừa khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, Bạch Vân Phi, Tả Dật và Phù Nhai đã lao thẳng về phía Lâm Nhất.
Bọn họ đồng loạt dùng nhạc khí, âm điệu trong chớp mắt vút cao tột độ, không ngoại lệ đều là âm Đại Thánh.
Rầm rầm rầm!
Những âm Đại Thánh ấy chồng lấp, biến hóa lẫn nhau, thoáng chốc biến đài Lang Nha thành một chiến trường cổ xưa.
Ong!
Giữa chiến trường ấy, muôn điệu âm luật diễn hóa thành hàng vạn mũi tên, gào thét ập về phía Lâm Nhất.
Đám đông nghe khúc nhạc chỉ thấy huyền diệu vô cùng: chừng ấy âm Đại Thánh chồng lên mà vẫn phối hợp nhuần nhuyễn đến thế.
Sắc mặt Lâm Nhất không đổi, vung tay lấy ra đàn Phong Lôi rồi bắt đầu độc tấu.
Một vầng đại nhật (mặt trời) khổng lồ nở rộ sau lưng hắn, từng con kim ô bay ra, chặn đứng trận mưa tên kia.
Quanh đài Lang Nha, mọi người như chìm vào một vùng hoang nguyên mênh mông, cổ xưa, phong sương.
Đó là một chiến trường cổ!