Giọng nói của Lâm Nhất vang lên, sắc mặt của người Vạn Hoa Cốc đều trở nên vô cùng khó coi.
Sắc mặt của Hoa Hồng Dụ thì càng tối sầm lại!
Đại sư huynh của Vạn Hoa Cốc và đại sư huynh của lầu Phi Tuyết liên thủ cũng đều thua dưới tay Lâm Nhất, đệ tử của Minh Tông kia thì càng thảm hại nhất.
Vô số ánh mắt ngoai đài Lang Nha đổ dồn về phía Lâm Nhất, tên này thật sự quá độc ác!
Trước đó Ngon Thiên Thần đã quá điên rồ rồi, nhưng so với Lâm Nhất thì vẫn còn kém.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, đánh bại đám người Bạch Vân Phi vẫn chưa đủ, Lâm Nhất còn nhìn về phía Tần Hạo.
Câu ta chờ ngươi tràn đầy khiêu khích, đây là không đặt tuyển thủ hạt giống vào mắt sao?
Lâm Nhất cũng không để ý mấy người kia nghĩ gì, chờ trọng tài tuyên bố kết quả xong lập tức bước xuống đài Lang Nha.
Sau đó là mấy vòng sàng lọc, ngoại trừ các tuyển thủ hạt giống, ba trăm người đã vượt qua vòng trước giờ chỉ còn năm người.
Lần lượt là Lâm Nhất, Ngôn Thiên Thần, Nguyệt Vi Vi, Hoa Hồng Dụ và Địch Thu.
Cộng thêm các tuyển thủ hạt giống đã được chọn ra trước đó, hạng hai mươi của yến tiệc Lang Nha lần này xem như đã định, các trận giao đấu tiếp theo sẽ quyết định thứ hạng cuối cùng.
Ba người của cung Thiên Hương là Lâm Nhất, Nguyệt Vi Vi và Ngôn Thiên Thần đều vô cùng thu hút sự chú ý.
Trong đó Lâm Nhất là thần bí nhất!
Nguyệt Vi Vi là Huyền Nữ điện hạ của cung Thiên Hương, Ngôn Thiên Thần là đại sư huynh của cung Thiên Hương.
Còn Lâm Nhất, người ngoai chỉ biết han tên là Lâm Tiêu, hoàn toàn không có chút thông tin nào khác.
Rất nhiều người sinh lòng hiếu kỳ!
“Nghỉ ngơi một canh giờ đi, trận chiến cuối cùng cố gắng kết thúc trước lúc hoàng hôn." Cung chủ Lang Nha nhìn lướt qua mọi người, mỉm cười nhìn quanh nói.
Ít nhất đám người Lâm Nhất đã trải qua ba trận chiến, họ từ trong hàng trăm người mà đánh ra, với trạng thái hiện tại mà giao đấu với tuyển thủ hạt giống thì rõ ràng không công bằng lắm.
Sau khi Cung chủ Lang Nha nói xong lập tức rời đi, nhưng đám đông ngoài đài Lang Nha vẫn chưa giải tán.
Sắp sửa quyết định vị trí quán quân và hạng ba rồi, chỉ một canh giờ thôi, không ai muốn rời đi sớm.
Bên ngoai đai Lang Nha, đám đông bàn luận xôn xao, trong chốc lát trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Ba người Lâm Nhất, Nguyệt Vi Vi cùng đi đến chỗ ngồi của Mộc Tuyết Linh.
"Ngươi có lẽ có thể tranh một suất vào hạng năm." Mộc Tuyết Linh nhìn Lâm Nhất nói.
Phần thưởng từ hạng một đến mười lăm không chênh lệch quá nhiều, nhưng khi vào được hạng năm thì hoàn toàn khác.
Phần thưởng cho hạng năm là hoa Tam Sinh, sau hạng năm chỉ là lá Tam Sinh.
Chỉ khác một chữ, phần thưởng cách biệt một trời một vực.
Các tuyển thủ hạt giống đều là yêu nghiệt của thánh địa, những tồn tại đỉnh cấp đều tu cả võ đạo và âm luật, rất nhiều người là cường giả bảng Long cảnh giới Long Mạch tầng chín.
Đến từ thánh địa, nền tảng mỗi người đều cực kỳ hùng hậu.
Mộc Tuyết Linh cảm thấy Lâm Nhất có thể vào hạng năm, coi như đã rất coi trọng hắn rồi.
"Thật ra Thánh trưởng lão khá xem trọng ta." Lâm Nhất không dám nhìn đối phương lâu.
Từ sau khi nhìn thấy Mộc Tuyết Linh ở hồ Song Nguyệt, Lâm Nhất cảm thấy chột dạ, đối mặt với Mộc Tuyết Linh cũng không còn thong dong như trước.
"Tại sao không phải là quán quân?" Nguyệt Vi Vi không phục nói.
Mộc Tuyết Linh không nói gì.
Ngược lại Ngôn Thiên Thần cười nói: "Quán quân thì khó lắm, thực lực Lý Ngọc Hi quá mạnh, lực tinh thần của gã hẳn đã đạt đến cảnh giới Thánh Huyền Sư cấp mười đỉnh phong rồi, quan trọng nhất là gã dung hợp võ đạo vào âm luật. Mà võ đạo của gã vượt xa Lâm sư đệ ... "
Long Mạch tầng chín và Long Mạch tầng bảy, tuy chỉ cách nhau hai tiểu cảnh giới, nhưng mỗi tầng hậu kỳ của Long Mạch đều là cửa ải sinh tử.
Vượt qua thì thực lực sẽ tăng lên gấp bội!
Đặc biệt là sau khi đạt đến Long Mạch tầng chín thì thực lực sẽ xảy ra biến chất, chín đạo Long Mạch là cảnh giới viên mãn của Thần Long Cửu Biến, chín rồng xuyên thân, thể chất, khí huyết và Long Nguyên đều sẽ được tái tạo hoàn toàn.
Chỉ cách nửa bước nữa là có thể bước vào cảnh giới Sinh Tử, mà đạt đến cảnh giới Sinh Tử thì chính là vua trong loài người.
Lâm Nhất không khẳng định cũng không phản bác.
Mọi người tùy ý trò chuyện, Nguyệt Vi Vi vô thức gần Lâm Nhất, lòng bàn tay vô tình chạm vào Lâm Nhất, người sau đó sắc mặt hơi thay đổi lập tức lùi về sau.
Nguyệt Vi Vi thoáng ngạc nhiên nhìn sang, thấy vẻ mặt Lâm Nhất như thường, trong lòng không khỏi đau nhói, cúi đầu xuống.
"Ta đi nghỉ chút."
Lâm Nhất nói rồi quay người rời đi.
“Lâm Tiêu, thái độ của ngươi với Huyền Nữ là như nào thế?"
Mộc Tuyết Linh trừng mắt nhìn Lâm Nhất, trong mắt đẹp hiện lên vài phần lạnh lẽo.
"Thánh trưởng lão có chuyện gì sao?"
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn.
“Sư tỷ, Lâm Tiêu mệt rồi, để huynh ấy nghỉ ngơi đi." Nguyệt Vi Vi ngẩng đầu ngăn cản Mộc Tuyết Linh đang định nổi giận.
Con nhóc này ... Trong lòng Mộc Tuyết Linh thở dài, nhìn Lâm Nhất nói: "Tự lo cho mình đi."
Ngôn Thiên Thần cảm nhận được có gì đó không ổn, mỉm cười rồi cũng rời đi.
Lâm Nhất đi thẳng đến nơi vắng người, tựa vào bia đá rồi ngồi xuống.
Ở góc không người, hắn lấy ra cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc, không nhịn được muốn quay đầu nhìn về phía Nguyệt Vi Vi ở xa.
Nhưng gắng gượng nhẫn nhịn!
Hắn nhìn cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc, trong phút chốc tâm trí trôi nổi, thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã bốn năm rồi.
Khúc Hồng Nhan Tiếu, việc này sao chịu nổi để bắt đầu từ đầu.
Khuc Lê Hoa Tạ, chỉ có hoa hồng đỏ trong tuyết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!