“Khụ."
Trên hồ Song Nguyệt, sau khi dây đàn đứt, Mai Tử Họa ho dữ dội, máu từ miệng y phun ra rơi xuống tiếng đàn.
Thế nhưng gương mặt tuấn tú của y vẫn rất có khí chất, thậm chí còn tăng thêm vài phần nhu hòa.
Y ôm ngực, ánh mắt kèm theo chút không cam lòng nhìn Lâm Nhất, sau đó đưa tay đặt lên dây đàn.
Duong nhu Mai Tu Hoa vẫn chua bo cuoc, nhung Lam Nhat khong cho y cơ
hội.
Vút!
Tiếng xé gió vang lên, Lâm Nhất bước lên, phía sau hiện lên hư ảnh Kim Ô rực sáng. Hắn hóa thành ánh sáng chói mắt, cây cung trong tay phát ra tiếng bốp, đánh mạnh vào tay của Mai Tử Họa.
Bàn tay đang đặt trên dây đàn của y bị đánh bật ra, Lâm Nhất nhìn đối phương, hít thật sâu nói: "Ngươi thua rồi."
Gió nhẹ lướt qua, bầu không khí trên hồ Song Nguyệt vốn dâng trào dữ dội dần dần lắng xuống.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, sắc mặt ai nấy cũng vô cùng nghiêm trọng.
Dưới giọng điệu tưởng chừng bình thản kia, bọn họ cảm nhận được trên người Lâm Nhất có luồng sát ý lạnh thấu xương, thứ sát ý này đã nhẫn nhịn quá lâu, đến nay bộc phát đến cực điểm.
Bọn họ hiểu rõ, Lâm Nhất thật sự đã nổi giận.
Nói nghiêm túc, Mai Tử Họa đã sớm bại trận, thế nhưng đưa chín thị nữ theo, giống như mặt dày vô sỉ, tiếp tục giao đấu với Lâm Nhất.
Lúc này, chỉ cần y còn dám hành động liều lĩnh, kết cục chờ y tuyệt đối sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Thắng bại đã rõ ràng!
Từng ánh mắt đều đổ dồn về khuôn mặt trắng bệch của Mai Tử Họa, trong lòng đều khẽ thở dài, đây chính là thế tử của thế gia Thần Nhạc cơ mà.
Nay thua trong tay người không có danh tiếng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Mai Tử Họa.
Nhất là nghĩ tới việc, trước đó người này con rất ngông cuồng, nay thua trong tay Lâm Nhất chỉ e càng thêm bẽ mặt.
Không ít người nhìn nhau, sắc mặt vô cùng lúng túng.
Những kẻ từng cười nhạo Lâm Nhất, tất cả đều ngây ra như phỗng, gương mặt nghẹn đến mức cực kỳ khó coi.
Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, bầu không khí trên hồ Song Nguyệt căng thẳng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, đòn đánh vừa rồi của Lâm Nhất rất nặng, Mai Tử Họa rất tức giận. Nhưng trong vẻ mặt tưởng như bình tĩnh của Lâm Nhất, luồng sát khí tỏa ra trên người hắn không hề suy giảm.
Cung đàn trong tay nắm chặt, như thanh kiếm sắc lạnh phát ra ánh sáng lạnh
lẽo
Mai Tử Họa lắc lắc tay, hồi lâu sau mới cười nói: "Ngươi đúng là sốt ruột thật đấy, ta có nói là ngươi không thắng đâu?"
“Đa tạ đã nhường."
Lâm Nhất thu dây cung, sát khí dần dần tan biến, trên mặt lộ ra nụ cười.
Ai ngờ, Mai Tử Họa nói tiếp: "Sao mà vội giành lấy chín thị nữ của ta vậy? Ha ha, Mai Tử Họa ta cũng không phải kẻ không biết giữ lời, chín thị nữ đó đều thuộc về ngươi."
Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, mặt cứng đờ nhìn Mai Tử Họa, tay nắm cung suýt nữa không nhịn được mà đâm tới.
"Công tử, đừng bỏ rơi bọn ta mà!"
Chín thị nữ cứ như vậy bị bán đi, lập tức cuống cuồng.
"Ta không có sở thích đó, ngươi cứ giữ mà dùng." Lâm Nhất thản nhiên nói.
Mai Tử Họa không để tâm, chỉ tay vào cây cung đàn trong tay Lâm Nhất nói: “Đây là gì vậy?"
"Cung đàn."
Lâm Nhất nói.
"Cho ta mượn chơi tí."
Mai Tử Họa không hề cảm thấy xấu hổ, đưa tay chộp lấy cung đàn, khiến Lâm Nhất có chút ngẩn người.
"Đừng keo kiệt thế chứ?"
Mai Tử Họa hơi dùng lực, Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn y, rồi đưa cung đàn và đàn hề qua.
Mọi người đều bị hành động của Mai Tử Họa làm cho kinh ngạc đến ngẩn ngơ, từng cái cẳm như sắp rơi xuống, sao mặt tên này dày vậy chứ.
Mai Tử Họa thử mấy lần, chỉ phát ra tiếng kẽo kẹt, cau mày, rồi đưa cả đàn hề lẫn cung đàn trả về: "Thật sự rất khó chơi, có thời gian dạy ta chút nhé."
Trên thuyền lầu, Cung chủ Lăng Nha liếc nhìn Giang Ánh Thiên, Giang Ánh Thiên gật đầu, rồi thân hình lóe lên.
"Vết thương của Mai công tử không nhẹ, Lang Nha Thiên Cung không có danh y, Mai công tử vẫn nên sớm nghĩ cách chữa trị thì hơn."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!