Ngạn Thiết vô cùng tự tin, thậm chí không cho Lâm Nhất cơ hội mở miệng.
Gã rút kiếm xuất chiêu ngay lập tức!
Rắc!
Kiếm quang lóe lên, những tia kiếm mang màu đen mang theo khí tức chết chóc, quét ngang như sét đánh.
"Ý chí Tử Vong!"
"Là kiếm ý Tử Vong, một trong những loại kiếm ý khó tu luyện nhất. Chẳng trách gã lại tự tin như vậy".
Tiếng hô kinh ngạc vang lên khắp nơi, ánh mắt mọi người nhìn Ngạn Thiết đầy kinh ngạc, hóa ra tên này vẫn luôn giấu tài.
Vù!
Lâm Nhất nghiêng người né kiếm quang, cảm nhận rõ trên luồng kiếm mang ấy có khí tức tương tự U Minh.
Đúng là khí tức của sự chết chóc. Nó ăn mòn vạn vật, hủy diệt sinh cơ.
Ý chí Tử Vong vốn đã cực khó nắm giữ, muốn dung hợp vào kiếm ý lại càng khó bội phần.
Âm ầm!
Tiếng gió gào như quỷ khóc sói tru, hai luồng kiếm quang đen hóa thành hai cơn bão chết chóc dữ dội, lao thẳng về phía Lâm Nhất.
Áo hắn bay phần phật, mái tóc dài bung xõa bay loạn xạ. Lâm Nhất tay cầm Táng Hoa, mỗi bên chém ra một kiếm.
Âm
Tiếng nổ vang trời, hai cơn bão chết chóc bị đánh tan, hóa thành vô số dòng khí lưu hỗn loạn tràn ra.
Vút!
Ngạn Thiết lao thẳng vào vùng khí lưu hỗn loạn, trường kiếm trong tay liên tục đâm ra, mỗi kiếm đều kéo theo một cơn bão chết chóc gào thét.
Lâm Nhất biết rõ sức mạnh Tử Vong đáng sợ thế nào. Chỉ cần dính một chút, long nguyên sẽ bị ăn mòn, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Loại khí tức ăn mòn sinh cơ này, dù là Thanh Long Thánh Thể khi trúng phải cũng không thể hồi phục nhanh được.
Lần này Lâm Nhất thật sự gặp phải đối thủ mạnh!
Điều đáng sợ hơn nữa là đối phương có tu vi Long Mạch tầng chín, mỗi đạo long mạch dài hơn hai nghìn tám trăm trượng, tạo ra áp lực cực lớn.
"Trời ơi, kiếm ý Tử Vong đáng sợ quá!"
"Trà hội Võ Đạo lần này đúng là chốn ngọa hổ tàng long!"
"Lâm Tiêu nguy to rồi!"
Ngạn Thiết hoàn toàn chiếm ưu thế, mọi người lần đầu thấy Lâm Nhất bị chèn ép như vậy, ai nấy đều kích động.
Ngạn Thiết vừa đánh vừa cười lạnh:
"Kiếm đạo của ta là đạo sát lục. Nếu ngươi không chịu nổi thì đừng miễn cưỡng, ta sợ không cẩn thận mà giết chết ngươi mất".
Gã như dã thú khát máu, ánh mắt nhìn Lâm Nhất chẳng khác gì nhìn con mồi.
Lâm Nhất cười đáp: "Kiếm đạo của ta cũng là con đường sát lục. Nếu giết chóc là việc không thể tránh khỏi, ta sẽ giẫm lên núi xương biển máu để vươn tới đỉnh cao của mình. Nhưng giết chóc chỉ là thủ đoạn, bảo vệ những người ta quan tâm mới là mục đích. Người ta muốn giết thì không ai cứu được, còn người ta không muốn họ chết thì muốn chết cũng không nổi".
Giọng hắn không lớn nhưng tất cả đều nghe rõ. Lời nói mang khí thế lẫm liệt, ý chí mạnh mẽ vô cùng.
"Ngông cuồng!"
"Đúng là hai kiếm khách đỉnh cao gặp nhau!"
"Nếu nói cảnh giới kiếm đạo ... ta cảm giác kiếm đạo của Lâm Tiêu còn cao hơn!"
"Xì, hắn mạnh miệng thôi!"
Loi Lâm Nhất nói khiến Ngạn Thiết tức giận.
Ngạn Thiết lạnh giọng: "Kiếm là hung khí. Chỉ có giết chóc mới khiến nó tỏa sáng. Cái chết là đích đến của tất cả. Kiếm đạo của ngươi quá nông cạn, ta sẽ cho ngươi biết kiếm đạo thật sự là gì!"
Tử khí bùng phát, kiếm quang phá vỡ phong lôi, áp sát Lâm Nhất.
"E rằng phải làm ngươi thất vọng".
Lâm Nhất xoay người chém ra một kiếm. Táng Hoa quay vòng, thân ảnh Thương Long hiện ra cuộn thành từng vòng, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy Lâm Nhất, bảo vệ hắn kín không một kẽ hở.
"Hừ, một con rồng thối, chỉ là sâu bọ".
Ngạn Thiết vươn tay trái, như bàn tay tử thần từ địa ngục, bóp lấy cổ rồng.
Grào!
Gã đã xem thường ý chí Thương Long của Lam Nhất. Bao nhieu Thương Thần Huyết Lâm Nhất luyện hóa không phải chuyện đùa.
Ngay khoảnh khắc bóp vào cổ Thương Long, Ngạn Thiết mặt biến sắc, cảm giác như nắm phải vật thật chứ không phải ảo ảnh!
Lâm Nhất vung tay, đuôi rồng quét mạnh.