Lâm Nhất cũng đã cân nhắc rất kỹ trước khi quyết định lấy ra thanh kiếm này.
Chỉ cần hắn không nói, người ngoai rất khó liên hệ nó với Táng Hoa.
Một thanh kiếm làm từ kim loại bề rộng chừng hai ngón, dài bốn thước, kỷ nguyên Thần Long có không biết bao nhiêu thanh kiếm như vậy, bởi vì đó là hình dạng kiếm cơ bản nhất.
Ngạn Thiết chỉ tiện miệng hỏi một câu. Sau đó gã nghiêm túc lại, trầm giọng
hỏi:
"Chiêu kiếm cuối cùng của ta, ngươi phá bằng cách nào?"
"May mắn thôi".
Lâm Nhất đáp nhỏ.
Phong Lôi Vô Cực - chieu thức nay han lần đầu thi triển trong thực chiến, hơn nữa mới chỉ đạt đến cảnh giới Đại Thành mà thôi.
Vẫn còn rất nhiều không gian để nâng cao.
Lần đầu đối địch đã có thể may mắn như vậy, vận khí có thể nói là không tệ.
Nhưng việc hắn thắng được Ngạn Thiết không phải là may mắn, cho dù chiêu kiếm kia không phá được, thì trong tay Lâm Nhất vẫn còn những con bài tẩy khác, nên đối phương chắc chắn thất bại là việc không có gì phải nghi ngờ.
Trận chiến với đối phương lần này, Lâm Nhất cũng lĩnh ngộ được rất nhiều.
Dù là Phong Quyển Cửu Thiên hay Gai Sấm Sét, hay Phong Lôi Vô Cực, tất cả đều có thể trở nên mạnh hơn nữa.
Giao chiến với Ngạn Thiết, sự hiểu biết của Lâm Nhất với toàn bộ bộ kiếm pháp Thương Long cũng vô hình trung sâu sắc hơn rất nhiều.
May mắn ư?
Ngạn Thiết lắc đầu, kho mà tin được, cảm thay Lâm Nhất chỉ đang an ủi mình, nói: "Sau khi ta bưoc vao canh gioi Sinh Tử, ta muon đau với ngưoi một trận nữa!"
Gã vẫn vô cùng tự tin rằng sau khi đột phá cảnh giới Sinh Tử sẽ nâng sát khí Tử Vong lên thêm một bậc nữa.
Đến lúc đó, vũ điệu Tử Vong cũng sẽ hoàn toàn hoàn thiện, cơ duyên của gã ở biển U Minh vẫn chưa được phát huy hoàn toàn.
Hơn nữa, ý nghĩa của đạo Tử Vong mà Lâm Nhất vừa nói cũng khiến gã thu hoạch được không ít. Gã mơ hồ cảm thấy có lẽ thật sự có thể thử đi con đường đó một phen.
Đợi đến khi Ngạn Thiết quay trở về, Thu Sơn Quân mới thở phào nhẹ nhõm, cất cao giọng nói: "Trận này, quán quân Lang Nha Bảng - Lâm Tiêu thắng!”
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người bốn phía đều biến đổi khác thường.
Cơ Lăng Phong thì rất vui mừng, không ngờ vào khoảnh khắc cuối cùng, Lâm Tiêu lại có thể lật ngược thế cờ, chiêu kiếm cuối cùng thực sự quá mức kinh người.
Mơ hồ còn nâng Thương Long Kiếm Ý lên một đẳng cấp khác.
Phong Duyên Quân thì lại cười lạnh, chẳng ai biết gã đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn là đang cực kỳ khó chịu.
Ba vị công tử bên cạnh gã sắc mặt đều khó đoán. Thu Sơn Quân thì thâm sâu khó dò, nhìn không ra vui giận.
Thanh Sương Quân thì lại vẻ khá hứng thú với Lâm Nhất. Ngự Tuyết Quân thì lại có thái độ đối địch. Trên bảng Long đã lâu không xuất hiện một kiếm khách mạnh đến thế.
Trong số đám thủ lĩnh của sáu đại Thánh địa, chiến ý trong mắt Y Phong của Vạn Lôi Giáo cũng bùng cháy trở lại, ngay cả sư huynh y cũng không ngăn được.
Ở chỗ các thế lực của thành thánh Thiên Vực, Phong Duyên Quân bỗng nhìn về phía một người, nói: "Thạch Phong, ngươi không đi thử sao?"
Thạch Phong - một trong ba đại kiếm khách trên bảng Long. Người này dung mạo bình thường, vẻ mặt lạnh lùng.
Nghe Phong Duyên Quân nói, sắc mặt y không đổi, lạnh nhạt đáp: "Nếu hắn chỉ có chút thực lực như hiện tại, ta có bốn phần thắng. Với kiếm khách mà nói, bốn phần thắng đã rất cao rồi".
Nếu kiếm khách đã để lộ hết con bài tẩy, bị dồn vào tình thế lấy mạng đổi mạng thì với bốn phần thắng đúng là có thể thử đánh một trận.