Thạch Phong rất tò mò muốn biết đáp án, nhưng Lâm Nhất không nói thì y cũng chẳng còn cách nào, đành lái sang chuyện khác, tán gẫu dăm ba đề tài linh tinh
Chẳng bao lâu, kiếm khách Tử Vong Ngạn Thiết và Kiếm khách Mây cũng ghé
tới.
Ngạn Thiết vốn đã muốn qua đây ngồi từ sớm, chỉ là mặt không dày như Thạch Phong.
Đợi đến khi thấy Thạch Phong với Lâm Nhất chuyện trò hứng khởi quá, gã mới kéo Kiếm Khách Mây qua .
Thoáng chốc, bốn đại kiếm khách đã ngồi chung một bàn, đình đai chỗ Lâm Nhất trở nên nao nhiệt han lên.
Không ít người chú ý đến cảnh tượng này, trong lòng đều lấy làm lạ: bốn đại kiếm khách ngồi với nhau mà vẫn hòa thuận thế này, nhìn sao cũng thấy kỳ.
Dẫu sao kiếm khách vốn kiêu ngạo, khó phục người đồng lứa.
Nay ba đại kiếm khách cùng tìm đến đình đài của Lâm Nhất, từ một góc độ khác cũng chứng minh bọn họ đã thừa nhận danh hiệu "đệ nhất kiếm khách bảng Long" của hắn.
Có điều sau khi Phong Duyên Quân ra tay, hào quang của cái danh đệ nhất kiếm khách bảng Long bỗng nhạt đi nhiều.
Kiếm Khách Gió bại dưới tay Phong Duyên Quân một cách dễ dàng, khiến người ta cảm nhan sau sac su khung khiep của thực lực top mười bảng Long.
Trong mắt nhiều người, dẫu Lâm Nhất có ra tay, chạm trán Phong Duyên Quân hoặc những kẻ trong top mười thì e cũng sẽ thất bại thê thảm.
Lâm Nhất chẳng mấy bận tâm, buổi trà hội Võ Đạo này thực sự đặc sắc.
Sau trận giữa Phong Duyên Quân và Thạch Phong, bầu không khí sục sôi ở quảng trường Lôi Huyết cũng dần lắng xuống.
Liên tiếp mấy trận đại chiến, ai nấy đều cần thời gian tiêu hóa.
Khắp các đình đài, mọi người uống trà chuyện trò, kẻ quen biết thì bắt đầu đi qua đi lại, kết nối thêm.
Đo cung la mot net hap dẫn cua hoi tra Vo Dao, rat hop voi nhung ngưoi trẻ tuổi.
Cứ như vậy một đêm đã trôi qua. Lâm Nhất khi thì tán gẫu, khi lại chăm chú quan sát ý chí võ đạo của các đối thủ dưới đài.
Khi thì hắn khép mắt, dùng kiếm hồn nơi ấn đường tu luyện, hoàn thiện kiếm hồn Thương Long.
Có lúc nổi hứng, hắn lấy đàn Phong Lôi ra gảy mấy khúc, lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Tiếng đàn ưu mỹ, ý cảnh thâm sâu, tựa như gió nổi sấm dậy giữa trời.
Không ít người phải trầm trồ, đến mức cả người đang giao thủ trên chiến đài Lôi Huyết cũng bị phân tán sự chú ý.
Lâm Nhất cũng biết điểm dừng, hắn vẫn dồn sự chú ý chủ yếu vào việc quan sát người khác giao đấu.
Người tham dự hội trà Võ Đạo có tới gần nghìn, trong đó nhiều kẻ tinh thông ý chí Phong, Lôi, thậm chí có người cùng lúc nắm được cả Phong lẫn Lôi.
Mỗi khi bọn họ tỉ thí, Lâm Nhất đều quan sát kỹ chỗ ảo diệu, để hoàn thiện kiếm pháp Thương Long của mình.
Trong lòng hắn dần dần có nhiều lĩnh ngộ, lờ mờ nảy ra ý niệm tham ngộ kiếm thứ mười một của kiếm pháp Thương Long.
Kiếm pháp Thương Long rất kỳ diệu, tổng cộng chỉ có mười chiêu kiếm. Chiêu thứ mười Phong Loi Vô Cực sinh ra từ Thương Long nhưng cũng lại giải thoát Thương Long.
Vậy sau khi giải thoát thì sao?
Phong Lôi Vô Cực vừa là tổng kết, vừa là dẫn dắt, mở ra vô vàn liên tưởng.
Thân phận hiện tại của hắn có chút khó xử, Tiêu Dao Cửu Kiếm không thể thi triển, khiến bộ kiếm pháp có phần thiếu hụt, nhiều thủ đoạn chẳng thể dùng.
Nếu ngộ ra kiếm thứ mười một của kiếm pháp Thương Long thuộc về riêng mình, cộng thêm đệ nhất kiếm của Huỳnh Hỏa Thần Kiếm và bản thân Phong Lôi Vô Cực, vậy là hắn sẽ có ba đại sát chiêu, ba lá bài tẩy.
Thời gian trôi đi, theo mỗi lần quan sát của Lâm Nhất, cảm ngộ của hắn càng lúc càng sâu.
Sinh từ Thương Long mà giải thoát Thương Long, về bản chất vẫn phải thuộc về Thương Long. Bằng không chiêu này sẽ quá phiêu, hoàn toàn đánh mất cái cốt của ý nghĩa Thương Long.
Vậy nên một kiếm này, nên là như thế ...
Hội trà Võ Đạo vẫn tiếp diễn, còn Lâm Nhất thì khép mắt, cái thần chìm vào ấn đường.
Âm! Âm! Âm!
Tận sâu trong biển kiếm nơi ấn đường, một người tý hon màu vàng kim không ngừng diễn luyện kiếm pháp Thương Long, còn kiếm hồn Thương Long thì bay lượn giữa biển cả mênh mang.
Vuốt rồng, đuôi rồng, mắt rồng, đầu rồng!