“Dù là vậy, trong sáu đại thánh địa ở Đông Hoang, Thiên Đạo Tông vẫn là mạnh nhất. Các thánh địa khác, như Thiên Viêm Tông, Vạn Lôi Giáo, còn có Thần Đạo Các đều kém hơn nhiều, chỉ có Thần Hoàng Sơn mới có thể sánh ngang."
Dường như Lâm Nhất có chut suy nghĩ, han hiểu biết về lịch sử của các thánh địa Đông Hoang vẫn chưa đủ nhiều.
"Sự chia rẽ của Thiên Đạo Tông, cũng không thể tách rời với sự trỗi dậy của Đế quốc Thần Long, sau khi thời kỳ Hắc Ám kết thúc, Đế quốc Thần Long như mặt trời ban trưa, uy chấn bốn phương, nếu không phải Nam Đế ngã xuống, e rằng đã thống nhất toàn bộ Côn Luân từ lâu."
Thạch Phong biết rất nhiều bí ẩn, y khẽ cười nói: "Hai người đánh nhau kịch liệt như vậy, không ai chịu thua, cũng có vài phần nguyên nhân từ lịch sử. Nếu Tiêu Nguyên Khải thua dưới võ học Long tộc của đối phương, về Thiên Đạo Tông chắc chắn sẽ bị trách phạt."
Âm ầm ầm!
Vài người đang trò chuyện, Tiêu Nguyên Khải trên chiến đài Lôi Huyết bỗng nhiên tung mình bay lên.
Trên bầu trời tia chớp lóe lên, vô số mây sấm dường như đều biến thành đại thế của Tiêu Nguyên Khải, quanh thân y còn có Hỏa Diễm bùng nổ, bốn phương tám hướng gió lốc gào thét.
Phong, Hỏa, Lôi, ba đại võ đạo ý chí, được y đồng thời thúc đẩy đến cực hạn, nhất thời khí thế vô cùng kinh người.
Thu Sơn Quân cũng không kém, thân như chuông đồng, có thánh văn cổ xưa lóe sáng, giống như ngọn núi thánh đứng sừng sững tại chỗ.
Mặc cho sát chiêu do Phong, Hỏa, Lôi hợp thành giáng xuống, y vẫn không hề lay chuyển, đại thế tích tụ trên người càng thêm khủng khiếp.
"Thần Long Bá Thế Quyền!"
Đợi đến khi khí thế đối phương hơi có dấu hiệu suy yếu, Thu Sơn Quân lập tức ra tay.
Cũng là Thần Long Bá Thế Quyền, nhưng trong tay Thu Sơn Quân mạnh hơn Phong Duyên Quân không chỉ hai bậc.
Y tung người giữa không trung, như con Thần Long lao ra ngoài.
“Pháǃ”
Tiêu Nguyên Khải từ trên cao nhìn xuống, cũng thi triển sát chiêu, ba loại ý chí võ đạo ngưng tụ thành cái đỉnh cổ nện thẳng xuống.
Trận chiến của hai người, đánh đến trời đất thay đổi, dị tượng không ngừng xuất hiện.
Tổng cộng hơn hai ngàn chiêu qua đi, vẫn chưa phân thắng bại, khiến người xem tim đập chân run, da đầu tê dại.
Quá khủng khiếp!
Dù là cường giả mới bước vào cảnh giới Sinh Huyền, e rằng cũng không sánh được với khí thế của hai người này.
"Đánh tiếp như vậy cũng chẳng có ý nghĩa, ít nhất phải ba ngày sau mới thật sự phân định thắng bại." Tiêu Nguyên Khải chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
"Được thôi, coi như hòa."
Sắc mặt Thu Sơn Quân thay đổi, rồi bật cười.
Vút!
Hai người từ trên trời rơi xuống, mỗi người trở về đình đài của mình.
Hòa!
Không ai ngờ được, trận giao chiến của hai người có kết cục như vậy, nói thế thì sự hồi hộp về ngôi đầu bảng Long càng sâu sắc hơn.
Nhìn qua, dù là Cơ Lăng Phong ra tay, cũng chưa chắc thắng được hai người này.
Biết đâu cũng là hòa, vậy thì đệ nhất bảng Long nên tính thế nào?
Đao của Cơ Lăng Phong, chưa chắc đã chém được phòng ngự của Thu Sơn Quân, nhưng truyền thừa Phượng Hoàng của Cơ Lăng Phong, dù là Thu Sơn Quân hay Tiêu Nguyên Khải cũng không ai nắm chắc phần thắng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!