Ngạo Phong cười nhạt: "Diêm Thương Minh, ngươi đến muộn quá".
Phong thần tướng, Diêm Thương Minh!
Nhiều người đã đoan ra thân phận kẻ này. Hai vị thần tướng của Huyết Nguyệt Thần giáo lại dám ngang nhiên lộ diện giữa trà hội Võ Đạo.
Trong mắt Phong Duyên Quân lóe lên một tia lạnh lẽo, nhìn chằm chẳm vào hai người, quát lạnh: "Các ngươi chán sống rồi à? Ngày thường chui lủi thì thôi, giờ lại dám đến đảo Lôi quậy phá!"
Mọi người xung quanh xì xào không dứt. Huyết Nguyệt Thần Giáo là tử thù của đế quốc Thần Long, còn tứ công tử đều là người được đế quốc Thần Long đích thân phong tước.
Trà hội Võ Đạo này do tứ công tử tổ chức, bọn họ còn mời cả những nhân vật trên bảng Long đến, đủ biết đế quốc Thần Long cũng muốn mượn tay họ để tăng sức ảnh hưởng của mình.
Hỏa thần tướng Ngạo Phong liếc qua, ánh mắt dừng trên người Thu Sơn Quân, nheo mắt cười nói: "Thu Sơn Quân tổ chức trà hội Võ Đạo, muốn định ra đệ nhất bảng Long. Huynh đệ bọn ta hình như cũng 'đủ điều kiện' tham gia. Rảnh rỗi không có việc gì làm, đến góp vui một chút ấy mà".
Thanh Sương Quân lạnh lùng đáp: "Nữ Đế Thần Long đã có chỉ: hễ ai chém chết được thần tướng đều được phong tước. Hai ngươi bay giờ đi vẫn còn kịp, bằng không ... đừng trách bọn ta không cho các ngươi cơ hội".
Ngạo Phong cười nhạt: "Đây không phải đế quốc Thần Long, hà tất phải quá câu nệ quy củ? Các ngươi vội vã như thế ... lẽ nào sợ rồi?"
Phong thần tướng cười giọng âm dương quái gở: "Người của sáu Thánh địa còn chưa mở miệng, tứ công tử đã sủa như chó điên. Xem ra sáu Thánh địa mấy năm nay cũng sa sút rồi!"
"Đi thôi, chỉ một đám phế vật mà cũng đòi định ra đệ nhất bảng Long? Ta thấy trà hội Võ Đạo này đúng là trò cười".
Hai kẻ đó vừa nói vừa cười, lời lẽ coi thường trà hội Võ Đạo không ra gì.
Sắc mặt Thu Sơn Quân biến hóa khôn lường. Nếu cứ tiếp tục cự tuyệt, chuyện này mà truyền ra thì sẽ mất hết thể diện.
Vốn định dựa vào trà hội Võ Đạo để tăng ảnh hưởng cho đế quốc Thần Long, e là lại rơi vào tình cảnh mất cả chì lẫn chài, danh tiếng của đế quốc Thần Long ở thành thánh Thiên Vực cũng tụt dốc.
Huống hồ, hôm nay chỉ có hai tên đến, nếu cứ thế đuổi đi thì e rằng người của sáu Thánh địa và những người có mặt e cũng không vui.
"Hai tên này quá ngạo mạn, Thu Sơn Quân cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ đi. Ta không tin Đông Hoang lại không có ai dạy dỗ nổi chúng".
Trốn Đông trốn Tây bao năm, chỉ là một lũ chuột nhắt. Vậy mà còn dám tự xưng thần tướng!"
"Cho chúng tham gia đi!"
Phải nói, những lời hai kẻ kia nói đã gây ra làn sóng kích động, khiến đệ tử các Thánh địa và những nhân tài kiệt xuất trên bảng Long khó mà nuốt trôi cơn giận.
"Chỉ hai con chuột nhắt, cao thủ Thần Đạo Các bọn ta dư sức trấn áp!"
"Thu Sơn Quân, không cần sợ chúng. Đuổi chúng đi bây giờ, chẳng phải cả đám chúng ta biến thành trò cười?"
"Đúng đấy, chuyện này truyền ra ngoài thì khó nghe lắm. Sau này trà hội Võ Đạo còn mặt mui nào mà tổ chức?"
...
Tuổi trẻ nhiệt huyết sục sôi, lại đều là kẻ kiêu hùng trên bảng Long, bị khích bác mấy câu thì máu nóng sôi lên sùng sục.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Hai tên này dám ngông nghênh xuất đầu lộ diện, chắc chắn có chỗ dựa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!