Cơ Lăng Phong không ngại chuyện lớn, nói lại lời lúc nãy của Phong Duyên Quân, những người trong hạng mười bảng Long đều lộ ra vẻ thích thú.
Muốn xem gã thu dọn thế cục như thế nào!
Vừa nãy gã còn cực kỳ chắc chắn, vô cùng tin tưởng vào Long Linh, bây giờ trên bảng Long là Lâm Tiêu thật.
Đứng đầu bảng Lang Nha là Lâm Tiêu, làm gì có công tử Táng Hoa Lâm Nhất nào.
Thật ra chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, chắc chắn công tử Táng Hoa sẽ không lên giọng như vậy.
Có rất nhiều lời đồn về hắn, có người nói hắn đã chết, có người nói từng thấy hắn, cũng có người nói hắn chắc chắn đã bị phế.
Tất nhiên khả năng lớn nhất, có lẽ là đang ẩn mình trong Thiên Tuyệt Thành.
Trên đời này, nếu nói ai có thể che chở cho hắn, chắc chắn không ai khác ngoai Kiem Đế Ngự Thanh Phong, không ai dám nhắm vào Kiếm Đế Ngự Thanh Phong.
Lâm Nhất nhướng mày, lập tức nhìn sang.
Người này đúng là không chịu từ bỏ, cho dù là giả, vũng nước bẩn hắt ra cũng có thể gây ra không ít rắc rối.
Lúc đầu Phong Duyên Quân giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, chắp tay cười nói: "Chúc mừng Lâm huynh đứng đầu bảng Long, vừa rồi lỡ lời vài câu, mong Lâm huynh đừng để bụng.”
"Phong thai của Lâm huynh thật sự khiến người ta khó không liên tưởng đến công tử Táng Hoa, chắc Lâm huynh cũng hiểu điều đó."
Lòng dạ gã hẹp hòi, nhưng không ngu, sau khi trấn tĩnh thì lấy lùi làm tiến, cười mỉm nói.
Chỉ có thể nói thật đáng ghét, Tiêu Nguyên Khải và Cơ Lăng Phong hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét.
Loại người như vậy thật sự khó đối phó, đến thể diện cũng không cần, đúng là không có cách nào với gã.
"Không sao."
Lâm Nhất thản nhiên nói.
Phong Duyên Quân thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Biết ngay Lâm huynh sẽ không chấp nhặt với ta, hơn nữa giờ bảng Long cũng đã công bố, Lâm Tiêu huynh chắc chắn không phải công tử Táng Hoa gì đó."
"Ta có để tâm."
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn gã, thản nhiên nói.
Nụ cười trên mặt Phong Duyên Quân lập tức cứng đờ, Cơ Lăng Phong và Tiêu Nguyên Khải đứng bên cạnh hơi sững sờ, sau đó không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Lâm Tiêu này hoàn toàn không chơi theo lối thông thường, cái tát giáng xuống quá nhanh, e rằng Phong Duyên Quân cũng bị choáng váng rồi.
Phụt!
Phong Duyên Quân phun ra ngụm máu, ôm ngực quỳ gối xuống đất, cả người bị đánh bay mấy chục mét.
Thanh Sương Quân và Ngự Tuyết Quân lập tức chạy đến đỡ gã dậy, hai người ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Quá nhanh!
Lâm Nhất ra tay thế nào, mọi người hoàn toàn không nhận ra.
Đợi đến khi cảm nhận được dao động Long Nguyên thì Phong Duyên Quân đã bay ra ngoài, còn Lâm Nhất thì bình tĩnh như không, trên người không lộ ra chút phong mang nào.
Cảnh giới này đã có hơi hướng của 'phản phác quy chân', cái gọi là phong thái của bậc tông sư, đại khái cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Lâm Tiêu này đã thoát xác rồi?"
“Cảm giác sâu không lường được, có phần giống với Kiếm Kinh Thiên, nhưng vẫn còn chênh lệch khá rõ. Nhưng Kiếm Kinh Thiên có Long Mạch gần mười vạn trượng, kiếm ý như vực sâu, cảnh giới Long Mạch đã dưỡng suốt mười tám năm."
“Rốt cuộc vừa rồi hắn đã trải qua điều gì?"
Sắc mặt Cơ Lăng Phong, Tiêu Nguyên Khải và Thu Sơn Quân thay đổi liên tục, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển nhanh như chớp, bọn họ từng giao đấu với Lâm Nhất, khoảnh khắc này đều cảm nhận được áp lực to lớn.
Lâm Tiêu mạnh hơn rồi!
Nếu giao đấu lần nữa, Lâm Tiêu đánh thắng họ chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Phong Duyên Quân, trầm giọng nói: "Nếu là người khác nói ra điều này, ta có thể cười xòa cho qua, nhưng từ miệng ngươi nói ra, ta thật sự rất để tâm."
Sắc mặt Phong Duyên Quân vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, đồng thời cực kỳ uất
ức.
Dù gã nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng được, Lâm Tiêu từng không đáng để gã nhìn thắng trong yến tiệc Tây Viên ngày nào, giờ đã mạnh mẽ đến mức này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!