Bên trong xe ngựa phượng hoàng, vô cùng yên tĩnh.
Lâm Nhất ngang đầu nhìn, trong mắt loe lên vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ mình đoán sai rồi, không phải người của Thần Hoàng Sơn?
“Lâm công tử nói đùa rồi, ta không phải tiền bối gì cả."
Từ bên trong xe ngựa truyền đến giọng nữ trong trẻo, vang lên qua màn rèm, chỉ nghe giọng thôi đã có thể đoán được đây hẳn là mỹ nhân hiếm thấy.
Giọng nàng ta rất dễ nghe, khiến người ta cảm thấy tươi mới, nhưng có chút kiêu ngạo, có phần cao ngạo xa cách.
“Cô là?"
Lâm Nhất nhìn Nguyệt Vi Vi, sau đó ngập ngừng hỏi.
"Lâm công tử không cần quan tâm ta là ai, yêu cầu công tử đưa ra, ta có thể thay mặt Thần Hoàng Sơn đồng ý." Ánh sáng trên xe ngựa theo tiếng nói của người phụ nữ thần bí thay đổi liên tục.
"Ta tin cô."
Lâm Nhất không hỏi nhiều, nhìn xe ngựa phượng hoàng rồi trả lời ngay.
"Quả nhiên Lâm công tử rộng lượng."
Giọng nói trong xe ngựa có chút tán thưởng, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay mạo muội quấy rầy, cũng có điều không phải, mong Lâm công tử và Nguyệt cô nương thứ lỗi."
Nguyệt Vi Vi chớp mắt, nói: “Cô muốn Lâm ca ca biểu diễn khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm cho cô nghe à?"
Trong xe ngựa hơi im lặng, sau đó mới nói: "Nguyệt cô nương thật thông minh, nói ra thật hổ thẹn, bốn điện bảy phong của Thần Hoàng Sơn không ai có thể diễn tấu hoàn mỹ ý cảnh của khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm, thậm chí vài tiền bối nắm giữ âm Thánh Vương cũng không làm được."
"Không thể thưởng thức màn biểu diễn của Lâm công tử trong yến tiệc Lang Nha hôm đó, bất đắc dĩ, ta mới đành tự mình đến quấy rầy."
Lâm Nhất không lấy làm la, thậm chí việc này còn nam trong kế hoạch của hắn.
Hắn do Tiểu Băng Phượng tự mình truyền dạy, đối phương chỉ có khúc phổ, cho dù có đại đế chỉ điểm cũng vô ích.
"Ta hiểu rồi."
Lâm Nhất quay đầu nhìn Nguyệt Vi Vi, nàng ta mỉm cười dịu dàng, hiểu được tâm ý hắn, đưa cây tiêu Tử Ngọc Thần Trúc ra.
Lâm Nhất mỉm cười, giữa hai người, có rất nhiều sự ăn ý không cần nói ra.
"Tại hạ xin bêu xấu."
Lâm Nhất nói chẳng phải khiêm tốn, chủ yếu là vì đối phương vẫn còn ở trong xe ngựa chưa ra mặt, nên nhắc nhở rằng mình sắp bắt đầu biểu diễn.
“Mời.”
Giọng nữ trong xe ngựa không vui cũng chẳng buồn.
Chẳng bao lâu, khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm theo tiếng tiêu Lâm Nhất thổi mà vang lên từ cây tiêu Tử Ngọc Thần Trúc.
Hắn đã thổi cây tiêu này rất lâu, từ sau khi chia tay Tiểu Băng Phượng hầu như mỗi ngày đều luyện tập.
Đã quen thuộc đến không thể quen hơn, tâm thần bình lặng, không chút tạp niệm, âm điệu trong trẻo như suối chảy giữa núi rừng.
"Chỉ vậy thôi sao? Hình như cũng chẳng có gì khác biệt ... Còn kém hơn nữa."
Thiếu nữ trong xe ngựa nghe thấy, hơi cau mày, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.
Khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm mà đối phương thổi ra, chẳng hề có sự cao quý và trang nghiêm của phượng hoàng, nếu nói những cường giả của Thần Hoàng Sơn nắm giữ âm Thánh Vương diễn tấu là phượng hoàng cao cao tại thượng.
Thì bản nhạc mà Lâm Nhất thổi chỉ là bình thường, không có chút cao ngạo hay thần thánh nào.
Ngoài việc có vẻ trong trẻo, không hề có điểm gì nổi bật.
Âm!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!