Lâm Nhất khẽ nói.
"Lâm ca ca, huynh hôn ta đi."
Đúng lúc này, Nguyệt Vi Vi bất ngờ nói nhỏ, Lâm Nhất hơi sửng sốt, nhưng vẫn thuận theo cúi đầu, hôn lên người Nguyệt Vi Vi.
Không biết có phải trùng hợp hay không, rèm trên cửa sổ xe ngựa bị vén lên, lộ ra gương mặt cực kỳ tinh xảo tuyệt sắc.
Nàng ta muốn xem thử người đứng đầu bảng Lang Nha này rốt cuộc trông thế nào.
Nhưng vừa nhìn thì bắt gặp cảnh Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi ôm hôn nhau, lập tức sững sờ, rồi ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ.
Thân mật trước mặt nàng ta thế này, chẳng phải quá đáng rồi sao?
Tuy vậy, nàng ta nhanh chóng bình tĩnh, hít thật sâu, lạnh lùng buông rèm xuống. Xe ngựa phượng hoàng bay lên không, như sao băng lướt qua bầu trời, biến mất khỏi không gian này.
Hồi lâu sau hai người mới tách ra, Lâm Nhất nhìn Nguyệt Vi Vi cười hỏi: "Muội cố ý à?"
Kiếm tâm của hắn đã thấy được cô gái tuyệt sắc kia, cũng thấy rõ bất mãn trong mắt nàng ta, dường như Nguyệt Vi Vi đoán được người trong xe ngựa sẽ nhìn hắn.
"Gì cơ?"
Gương mặt như yêu tinh của Nguyệt Vi Vi lộ ra vẻ ngây thơ vô tội, nàng ta chớp mắt làm ra vẻ không biết gì.
Lâm Nhất cười khẽ, nhìn về phía phương xa nơi đối phương rời đi, nói: "Muội biết nàng ta à?"
"Không biết, chỉ nghe qua thôi. Chắc nàng ta là nữ thần phượng hoàng trên Thần Hoàng Sơn, tiểu công chúa của nhà họ Cơ, được xưng là người đẹp nhất Đông Hoang trong nghìn năm qua, hiện giờ cũng là đệ nhất mỹ nhân Đông Hoang, là một trong ba người phụ nữ mà đàn ông toàn coi Côn Luân muốn cưới nhất."
Nguyệt Vi Vi cười mỉm nói.
Lâm Nhất không nhịn được cười hỏi: "Vậy hai người còn lại là ai?"
"Một người là Mạch Thiên Thiên của gia tộc Mạch Thị trong truyền thuyết, tương truyền người nào từng nhìn thay nang ta rồi thì đều khong thể kháng cự nổi sức quyến rũ của nàng ta, thêm vào đó là thân thế thần bí của gia tộc Mạch Thị, nàng ta cũng chính là người phụ nữ thần bí nhất Con Luân hiện nay."
Nguyệt Vi Vi ngập ngừng, sau đó cười nói: “Người cuối cùng ấy à, muội không nói đâu.”
Lâm Nhất hơi sững sờ, biết nàng ta đang nói ai rồi, cười nói: "Vậy nên vừa nãy, muội cố ý."
Nguyệt Vi Vi nghiêm mặt nói: "Hừ, tất nhiên là cố ý rồi. Nàng ta tưởng mình là ai, trước mặt Lâm ca ca còn làm ra vẻ cao cao tại thượng, đến cả xe cũng không xuống, nói là muốn nghe nhạc mà chẳng có chút thành ý nào. Chỉ là cái xe ngựa rách thôi mà, sau này Lâm ca ca đến nhà ta, ta sẽ đi xin cha chiếc xe ngựa Đế Long, để xem nàng ta còn cao ngạo được bao nhiêu."
“Rõ ràng là đã nhận được nhiều lợi ích như vậy, mà vẫn không chịu xuống xe, ta đoán chắc chắn nàng ta sẽ tò mò, chắc chắn sẽ muốn nhìn Lâm ca ca, vậy thì cho nàng ta nhìn cho đã."
Lâm Nhất nghĩ ngợi, cười nói: "Hình như cũng có lý."
Hắn cũng không thấy việc Nguyệt Vi Vi làm có gì sai, ngược lại còn cảm thấy Nguyệt Vi Vi lúc này vô cùng đáng yêu, dưới ánh trăng càng thêm quyến rũ.
Nguyệt Vi Vi cười nói: "Vậy Lâm ca ca nói xem, nàng ta đẹp hơn, hay ta đẹp hơn?"
“Muội là ánh trăng trên trời, cho dù nàng ta là phượng hoàng trên Thần Sơn, thì cuối cùng cũng vẫn là dưới ánh trăng." Lâm Nhất cười nói.
"Hi hi, thật không đó!"
Đôi mắt Nguyệt Vi Vi như ánh trăng, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
“Thật mà."
Lâm Nhất nghiêm túc nói.
Nguyệt Vi Vi chớp mắt, cười nói: "Vậy trăng và ta, ai đẹp hơn?"
Lâm Nhất cười khổ nói: "Chuyện này thì hơi khó nói rồi.”
"Nói đi mà nói đi mà." Hai người sánh bước trên mặt biển, ánh trăng rơi xuống, ánh trăng và đại dương hòa vào làm một, Nguyệt Vi Vi lắc cánh tay Lâm Nhất, không chịu buông tha.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!