Dưới ánh trăng, hai người vừa đi trên mặt nước vừa đón gió biển thổi qua.
Hồi lâu sau, Nguyệt Vi Vi mới ngẩng đầu lên cười nói: "Thật khó tưởng tượng Lâm ca ca có thể nói ra những lời như vậy."
Gió biển thổi bay mái tóc dài của nàng ta, sắc đỏ thẹn thùng trên mặt Nguyệt Vi Vi cũng dần tan đi, trong mắt cong như trăng khuyết tràn đầy dịu dàng.
Quả thực nàng ta khó mà tưởng tượng được, Lâm ca ca có thể nói ra những lời khiến người ta phải xấu hổ như thế.
Có thể là thật, cũng có thể là giả, cũng có thể nửa thật nửa giả.
Nhưng thì sao chứ?
Nguyệt Vi Vi nghiêng đầu, bất chợt cười tinh nghịch nói: "Lâm ca ca, có ai từng nói huynh là trai tồi chưa?"
Lâm Nhat hơi ngan ra, theo ban nang nghĩ đen Tieu Bang Phượng, hơi lúng túng nói: "Có."
“Phụt!”
Nguyệt Vi Vi nghe vậy mở to mắt, không nhịn được che miệng cười khúc khích, nàng ta cười mãi nói: “Lâm ca ca, sao huynh đáng yêu như vậy, huynh có thể nói là không mà.”
Lâm Nhất lắc đầu nói: "Dù thế nào, ta cũng sẽ không lừa muội, chỉ cần muội hỏi, muội muốn biết gì, ta đều sẽ nói cho muội biết."
Trong lòng Nguyệt Vi Vi mềm nhũn, trong khoảnh khắc mơ hồ đó, dường như nàng ta đã hiểu vì sao mình si mê tên ngốc này như vậy.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, trong mắt tràn đầy thương yêu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lâm Nhất, nói: "Nàng ta là người thân thiết với huynh sao? Nếu không phải, ta sẽ không cho phép nàng ta nói thế, ai dám nói ta sẽ xé nát miệng người đó."
Lâm Nhất đưa tay nắm lấy tay nàng ta, cười nói: "Không nhìn ra đấy, muội cũng khá bá đạo đó."
"Dù sao cũng không cho phép, ngay cả Vi Vi còn chưa nói mà!" Nguyệt Vi Vi nghiêm túc nói.
Lâm Nhất cười cười, nói: "Nàng ta là Băng Phượng, cô nhóc sống đã mười vạn năm, thích khoác lác, thích khóc nhè, thích làm nũng, nhưng lúc quan trọng vẫn rất đáng tin, khúc Phượng Cầu Hoàng của ta là nàng ta dạy."
Nguyệt Vi Vi nghe xong cười nói: "Vậy thì không sao cả."
Hai người vừa nói vừa cười, Lâm Nhất kể cho nàng ta nghe rất nhiều chuyện về Tiểu Băng Phượng, Nguyệt Vi Vi lắng nghe rất chăm chú.
Nói cho cùng, Tiểu Băng Phượng cũng khá quý Nguyệt Vi Vi, đã nhiều lần đứng ra bênh vực nàng ta.
Lâm Nhất cũng không giấu diếm gì, kể rõ ràng từng chuyện, trong mắt Nguyệt Vi Vi càng lúc càng nhiều vẻ tò mò: “Nếu có cơ hội, ta nhất định phải gặp nàng ta, nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi chưa gặp Tiểu Tặc Miêu."
“Sẽ có cơ hội thôi."
Lâm Nhất khẽ nói, hắn cũng rất nhớ Tiểu Băng Phượng và Tiểu Tặc Miêu.
Từ sau khi chia tay đến nay cũng gần một năm chưa gặp, đỉnh Vạn Ma là cấm địa, hiện tại không rõ cô nhóc kia còn sống hay đã chết.
Đã hẹn sẽ gặp ở Thiên Đạo Tông, chắc chắn không được thất hứa.
Ba ngày sau.
Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi từ xa đã nhìn thấy thành Thánh Thiên Vực, hai người đồng thời dừng bước, nhìn nhau.
Nguyệt Vi Vi nói: “Đến đây thôi, Lâm ca ca huynh hãy cẩn thận, ta sẽ chờ huynh ở cung Thiên Hương."
“Ùʻm."
Lâm Nhất khẽ gật đầu.
Hắn phải đến thành Thánh Thiên Vực tìm các đồng môn của Kiếm Tông, nhất định phải vô cùng cẩn trọng, chỉ cần sơ suất là sẽ gặp rắc rối lớn.
Sau trà hội võ đạo, Lâm Nhất đã vang danh thiên hạ, bây giờ với thân phận là Lâm Tiêu đứng đầu bảng Lang Nha, rất ít người trong thành Thánh không biết đến hắn.
"Đợi chút."
Ngay khi Nguyệt Vi Vi sắp rời đi, Lâm Nhất gọi nàng ta, lấy đàn Phong Lôi ra.
“Trên đời này, ta không có người thân, Giang đại ca xem như là một người. Đây là di vật của huynh ấy, muội hãy thay ta giữ gìn thật tốt."
Hắn đã sớm hạ quyết tâm, dấu ấn trong đàn Phong Lôi cũng đã được xóa bỏ.
Đàn Phong Lôi và Táng Hoa đều quan trọng như nhau, rất quan trọng với Lâm Nhất, một là bạn đồng hành từ trước đến nay, cùng sống cùng chết, luôn kề bên.
Cái còn lại là di vật, kèm theo nỗi nhớ và lời nhắn nhủ của Giang đại ca.
"Cái này ... Cái này ta không thể nhận." Nguyệt Vi Vi hơi sững sờ, rồi nghiêm túc nói, nàng ta vẫn biết chuyện nặng nhẹ.
Lâm Nhất nghiêm túc nói: "Cứ cầm lấy đi, tiêu Tử Ngọc Thần Trúc là di vật của mẹ muội, nếu muội không nhận, ta cũng ngại tiếp tục giữ. Hơn nữa, ta tin muội sẽ đối đãi với đàn Phong Lôi giống như ta đối đãi với tiêu Tử Ngọc Thần Trúc vậy."
"Nếu Giang đại ca biết cây đàn này được tặng cho muội, ta nghĩ huynh ấy cũng sẽ không trách ta."
Nguyệt Vi Vi nhìn Lâm Nhất, trong lòng vô cùng xúc động, nàng ta biết rất rõ món đồ này quan trọng với Lâm Nhất đến nhường nào.
Hồi lâu sau, Nguyệt Vi Vi mới nhận lấy đàn Phong Lôi, nói: "Ta sẽ trân trọng
nó.”
Đàn Phong Lôi, tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, lần đổi vật này của hai người, chẳng khác gì trao nhau tín vật định tình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!