Đúng lúc ấy, trong tửu quán vang lên một giọng nói có âm lượng cực lớn, lập tức hút hết ánh mắt của mọi người.
"Thật hay giả vậy? Kinh khủng quá, Phong Duyên Quân thật sự nói vậy ư?"
"Hình như đúng là Phong Duyên Quân nói, nhưng bị người khác phản bác ngay, còn bị Lâm Tiêu ra tay dạy dỗ cho một trận. Thu Sơn Quân đã thay mặt xin lỗi Lâm Tiêu".
Lập tức có người hùa theo.
Tên thanh niên áo lam vừa lớn tiếng cười nói: Nếu Lâm Tiêu không có tật giật mình, sao lại ra tay đánh Phong Duyên Quân? Các người không nghĩ thử à?"
"Ờ ha, nghe cũng có lý".
"Nhưng Thánh linh bảng Long không nhìn ra, kính Nguyên Thiên của cung Thiên Hương cũng không nhìn ra, không đến mức đó chứ ... "
Tên áo lam chỉ chờ có người bắt chuyện, liền cười nói: "Thánh linh bảng Long chỉ là khí linh, không biết chừng nó cũng bị lừa. Còn kính Nguyên Thiên, hề hề, không phải ta nói chứ ... Chẳng lẽ các ngươi thật sự không biết, Thánh Trưởng lão của cung Thiên Hương với Lâm Tiêu cũng có qua lại à?"
"Trời ạ, thật à? Lâm Tiêu chẳng phải một cặp với Huyền Nữ Điện Hạ sao, chuyện này là sao nữa!"
Nghe đen viec Lam Tiêu có qua lại với Thanh Trưong lao Mộc Tuyet Linh, bầu không khí trong quán thay đổi tức khắc. Vô số người kéo đến vây quanh hóng chuyện.
Con người vốn mê chuyện thị phi, đa số cực kỳ hứng thú với những tin đồn tình ái, huống chi Mộc Tuyết Linh là băng sơn mỹ nhân nổi danh ở thành Thánh Thiên Vực.
Một người đẹp khí chất và cao ngạo như thế mà dính với Lâm Tiêu, lập tức khiến những kẻ hóng hớt này nghe mà máu huyết sôi lên sùng sục.
"Ha ha, cái đó các ngươi chưa biết đâu", tên áo lam thấy cảnh ấy, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, cười khà khà rồi nói tiếp: "Hồi Lâm Tiêu gây náo loạn ở yến hội Tây Viên, chính Mộc Tuyết Linh cầm Đế Long Lệnh đến cứu hắn. Đó là Đế Long Lệnh đấy. Các người không có mặt nên không biết, lúc ấy Mộc Tuyết Linh căng thẳng thế nào, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu toàn là thâm tình. Chậc chậc chậc ... "
"Ôi trời, quá sốc!"
"Tên Lâm Tiêu này đúng là số đỏ, hai đại mỹ nhân đều bị hắn ăn cả rồi".
Đám người phía dưới hô lên, miệng thì chửi mắng mà trong mắt toàn lộ vẻ ghen tị.
Tên áo lam cười: "Hề hề, xưa nay mỹ nhân yêu anh hùng. Lâm Tiêu chính là Táng Hoa công tử Lâm Nhất, thiên tài kiếm đạo hiếm thấy ngàn năm có một, mỹ nhân khuất phục cũng chẳng lạ".
Những kẻ xung quanh phát cuồng, cả quán ầm ĩ.
"Nhưng các ngươi đừng có mà ghen ty. Người ta là Táng Hoa công tử, nếu không có hắn đánh bại Song Thần tướng của Huyết Nguyệt Thần Giáo, trà hội Võ Đạo còn chẳng tổ chức nổi".
Tên áo lam không quên gắn Lâm Tiêu với Lâm Nhất, cười rồi nói tiếp: "Tại trà hội, Lâm Nhất ngông cuồng đến cùng cực, đánh bại Song Thần tướng, còn nói Huyết Nguyệt Thần Giáo toàn đồ phế vật, có chút thực lực mà cũng dám đến tự chuốc nhục".
Ở góc quán, Mai Tử Họa sững sờ, nhìn Lâm Nhất cười: "Bảo sao Lâm huynh không thèm ngó ngàng tới chín thị nữ của ta, hóa ra là được hưởng phúc như thế".
"Ngươi tin à?" Lâm Nhất hỏi lại.
"Hề hề, không có lửa làm sao có khói. Huống hồ đàn ông mà, ta hiểu!", Mai Tử Họa nháy mắt.
Loại lời đồn này độc địa vô cùng: nửa thật nửa giả, lại trộn lẫn chuyện ái tình. Một khi lan ra, sự thật thế nào hầu như chẳng còn quan trọng, đúng là đi thẳng vào lòng người.
"Ta cũng chỉ nói cho vui thôi, mùi vị bên trong chúng ta không tưởng tượng nổi đâu ... Ngày lẻ thì ngủ cùng Huyền Nữ, ngày chẵn thì ngủ cùng Thánh Trưởng lão. Hề hề, hứng lên thì cả hai hợp lực!"
Tên áo lam tiếp tục nói, càng lúc càng quá quắt, khiến bầu không khí trong quán bùng nổ.
Nhìn đám người đang sôi sùng sục xung quanh, khóe môi tên áo lam cong lên một nụ cười. Hiệu quả của câu chuyện còn tốt hơn gã tưởng rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!