Noi này cach Huyền Vũ Khu Hải không xa, cho dù không có thuyền Huyền Quy dẫn đường, dựa vào sự quen thuộc của ba người với Huyền Vũ Khư Hải thì cũng không xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, Lâm Nhất bỗng đứng dậy nói: "Hai vị cũng xuống thuyền đi, bạn ta sắp đến rồi."
Phu nhân và ngưoi đan ông đội non la không len tieng, bau không khí trên thuyền trở nên khá căng thẳng, lão ăn mày cười nói: "Bạn ngươi đến rồi, vậy lão ăn mày ta đi trước đây."
"Ta với ông có duyên, ông cứ ở đây đi." Lâm Nhất điềm tĩnh nói, đặt tay lên vai lão, không để ông ta đứng dậy.
Lão ăn mày lập tức muốn khóc mà không ra nước mắt, cực kỳ buồn bực.
Phu nhân phá vỡ cục diện bế tắc, đứng dậy cười nói: "Tiểu huynh đệ đã có bạn đến, vậy ta không quấy rầy nữa."
Nàng ta từ tốn đứng dậy đi vài bước, đúng lúc này, mặt biển nổi lên con sóng
lớn.
Thuyền Huyền Quy chao đảo dữ dội, phu nhân không kịp đề phòng, ngã về phía Lâm Nhất.
Không cẩn thận, tay nang ta chống lên trước ngực Lâm Nhất, Lâm Nhất lập tức ra tay, giữ chặt cổ tay đối phương.
Khi tay nàng ta chạm vào ngực hắn, Quy Thần Biến của hắn đã lặng lẽ vận chuyển, long cốt Thanh Long ở ngực cũng âm thầm ẩn đi.
"Cảm ơn." Phu nhân cười áy náy, sau đó giữ khoảng cách, trong sâu thắm ánh mắt nàng ta như có chút thất vọng.
Lâm Nhất khẽ gật đầu, tay phải đang giữ cổ tay nàng ta cũng từ từ buông ra.
Người đàn ông đội nón lá cũng đứng dậy lúc này, gã quay đầu nhìn, mấy “người bạn" trong lời Lâm Nhất nói sắp đến rồi.
Gã nhanh chóng xuống thuyền, khi lướt qua bên cạnh Lâm Nhất thì đột ngột ngẩng đầu, dưới nón lá là ánh mắt sắc như dao chiếu tới.
Lâm Nhất không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn.
"Đứng đầu bảng Lang Nha, quả nhiên gan dạ hơn người, lúc sắp chết mà vẫn bình tĩnh như vậy, khí phách của ngươi rất giống một người quen cũ của ta." Người đàn ông đội nón lá khẽ nói.
Lâm Nhất nhìn ga, noi: "Nguoi co thể ở đay, xem thu ta va người quen cu của ngươi, rốt cuộc giống nhau chỗ nào."
Khuôn mặt bị che của người đàn ông đội nón lá liên tục thay đổi, lạnh lùng nói: "Chờ ngươi sống sót rồi hang nói."
Cuối cùng gã cũng không ở lại, nhanh chóng rời khỏi thuyền Huyền Quy.
"Công tử, bảo trọng."
Phu nhân khẽ cười, nhẹ nhàng rời đi, đuổi theo sau người đàn ông đội nón lá, đi về Huyền Vũ Khư Hải.
Lão ăn mày quay đầu nhìn, chỉ thấy nơi xa trên mặt biển có chấm đen đang nhanh chóng áp sát, đó cũng là chiếc thuyền Huyền Quy.
Chỉ là tốc độ cực nhanh!
Lâm Nhất dùng con mắt Thần Long nhìn, có thể thấy ro rang Phong Duyên Quân đang đứng trước thuyền Huyền Quy, ngoài gã ra còn có bốn cường giả cảnh giới Sinh Huyền của gia tộc nhà họ Liễu.
Tới cũng nhanh đấy, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không.
"Đừng gia vờ nữa, ta vừa nhìn đã biết ông là ai rồi." Lâm Nhất nhìn lão ăn mày
nói.
Lão ăn mày vội vàng nói: "Ngươi đừng nói bậy, ta không quen ngươi."
"Giữ mà uống trên đường đi."
Lâm Nhất cười, lấy bình rượu ngon của Long tộc ra đưa cho ông ta, rồi tung người bay lên.
Hắn vận dụng thân pháp, bước đi trên không, hướng về phía ngược lại.
Lão ăn mày ngạc nhiên nói: "Ngươi định làm gì vậy?"
Lâm Nhất đi trên mặt biển, như lướt sóng, nói: "Ta sẽ quay lại tìm ông."