Rốt cuộc là khúc nhạc tiễn biệt của ai thì còn chưa chắc đâu!
Phong Duyên Quân nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, trong mắt lộ ra sát khí lạnh
lẽo.
Sắp chết đến nơi, còn dám mạnh miệng!
Nếu là ở bên ngoài thì gã còn không dám đường đường chính chính làm gì Lâm Tiêu, nhưng ở Huyền Vũ Khư Hải thì không cần phải kiêng kị như vậy.
Huyền Vũ Khư Hải vốn là cấm địa, chết một hai người cũng là chuyện quá bình thường.
Đối phương dám một mình đến đây, chắc chắn là có bài tẩy, nhưng chỉ là kẻ có tu vi Long Mạch tầng tám, cho dù con bài tẩy có thông thiên thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay gã.
Nghĩ đến đây, Phong Duyên Quân không những không tức giận mà ngược lại còn bật cười, nói: "Lâm Tiêu, ngươi là người thông minh, nếu không có chút tự tin nào thì tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm một mình. Nhưng người thông minh thường chết nhanh hơn, ta biết ngươi có con bài tẩy mà vẫn dám đuổi đến đây, ngươi không nghĩ thử xem vì sao không?"
“Một kẻ sắp chết, ta không quan tâm gã nghĩ gì." Lâm Nhất thu tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, thản nhiên nói.
Sắc mặt Phong Duyên Quân trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lâm Tiêu, ngươi quá ngông cuồng rồi! Xem ra liên tục đứng đầu bảng Lang Nha và bảng Long khiến ngươi trở nên quá kiêu ngạo. Ngươi chỉ là đệ nhất bảng Long, cho dù là cảnh giới Long Mạch cũng chưa chắc vô địch, gặp cảnh giới Sinh Huyền thì càng chẳng đáng nhìn!”
"Ngươi nói đúng." Lâm Nhất nói.
Phong Duyên Quân nheo mắt, sắc mặt âm trầm cười khinh: "Cái kiểu thờ ơ của ngươi đúng là khiến người ta ghét, bỗng nhiên ta không muốn giết ngươi nữa, ta muốn hành hạ ngươi, ta muốn thấy ngươi quỳ xuống cầu xin ta, rồi từng khúc xương bị ta đánh nát."
"Công tử không cần phí lời với loại người này, con kiến ở cảnh giới Long Mạch, để ta phế hắn trước rồi tính!"
Phía sau Phong Duyên Quân, có tu sĩ cảnh giới Sinh Huyền bước lên.
Người này tên là Liễu Hải, là trưởng lão của thế gia Liễu Thánh.
Thân hình Liễu Hải vạm vỡ, tay cầm cây trường thương, nhảy khỏi thuyền Huyền Quy lao về phía Lâm Nhất.
Sắc mặt Phong Duyên Quân thay đổi, Liễu Hải đã hơn trăm tuổi, tu vi đạt đến cảnh giới Sinh Huyền tầng hai, đã mở hai ải Sinh Huyền.
Dưới sự gia trì của khí Sinh Huyền, Long Nguyên trong cơ thể Liễu Hải đã phát sinh biến hóa về chất, hoàn toàn vượt xa thứ mà tu sĩ cảnh giới Long Mạch có thể tưởng tượng.
Cho dù Lâm Nhất có nghịch thiên co nao, thì cũng chỉ là Long Mạch tầng tám, đối phó với kẻ mới bước vào cảnh giới Sinh Huyền còn được.
Dối mat với cuong gia của the gia Thanh Gia như Lieu Hải thì hoan toàn không có phần thắng.
Cứ để Liễu Hải thử xem, rốt cuộc thằng nhóc này có con bài tẩy gì!
Liễu Hải đạp mạnh lên mặt biển, bùm, mặt biển gợn sóng như mặt đất nổ tung tạo thành cái hố sâu.
Bùm!
Khi Liễu Hải lao vọt đi như mũi tên, mặt biển sụp xuống rồi bật lên, tạo thành cột sóng cao ngàn trượng.
Long Nguyên trong cơ thể Liễu Hải vô cùng kinh khủng, dưới sự gia trì của khí Sinh Huyền, nhanh chóng truyền vào trường thương trong tay.
Thanh thánh binh vạn văn này từ từ phát ra từng đạo thánh văn, tỏa ra ánh sáng chói lòa, mũi thương nhẹ nhàng quét qua.
Lập tức có luồng khí lưu kinh khủng cuốn theo nước biển, hóa thành bức tường sóng ép về phía Lâm Nhất.
Tường sóng cứng rắn như thực thể, phát ra ánh sáng nhạt, không thể né tránh, đập thẳng vào người Lâm Nhất.
Bùm!
Trong tiếng nổ kinh thiên, Lâm Nhất bị đánh bay hàng trăm mét.
Liễu Hải từ trong tường sóng lao ra, cười khinh nói: "Giờ thì biết tu sĩ cảnh giới Sinh Huyền mạnh đến cỡ nào rồi chứ, loại sức mạnh này không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng!"
Ông ta xuyên qua tường sóng, như tia chớp mà lao tới, ngay khi Lâm Nhất vừa đáp xuống, trường thương đã như kinh hồng đâm tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!