Đang suy nghĩ, Liễu Thành lao tới, không biết từ lúc nào ông ta đã luồn ra sau lưng Lâm Nhất, từ trên cao chém xuống.
Lâm Nhất như thể mọc mắt sau lưng, xoay người, tay trái giơ kiếm điểm vào chỗ sơ hở của nhát đao, hóa giải tình thế nguy hiểm.
"Đây chính là kiếm tâm sao?"
Phong Duyên Quân đứng trên thuyền Huyền Quy ở phía xa, trong mắt lóe lên vẻ khác thường, vừa kinh ngạc vừa ghen tị.
Nếu ta có thể nắm được kiếm tâm?
Trên bảng Sinh Tử, còn ai là đối thủ?
Để cho Lâm Tiêu hắn thật là lãng phí!
Thánh binh Tinh Diệu có thể cướp đoạt, nhưng kiếm tâm thì không thể, tâm trạng Phong Duyên Quân bắt đầu bực bội.
Lát nữa bắt được thẳng nhóc này, nhất định phải tra tấn mới được!
Keng!
Kiếm hóa giải đao quang, Lâm Nhất không để ý đến Liễu Thành nữa, xoay người bỏ chạy.
Hắn thúc giục thân pháp đến cực hạn, hóa thành ánh sáng vàng, liên tục phi về phía xa.
“Muốn chạy, ngươi chạy được ư?"
Liễu Thành cười lớn, đuổi sát theo.
Liễu Phong và Liễu Vân Phi đang quấy rối ở xa nhìn nhau, cũng đuổi theo.
Khoé miệng Phong Duyên Quân nhếch lên nụ cười, tưởng người đứng đầu bảng Lang Nha là nhân vật gì, cuối cùng cũng có ngày chật vật bỏ chạy.
Có chạy được không?
Khi gã đã ra tay, hôm nay Lâm Tiêu chắc chắn phải chết.
Vút vút vút!
Trên mặt biển, Lâm Nhất vừa lui vừa đón những đợt sóng lớn, thỉnh thoảng quay người ngăn cản đao quang truy sát.
Nửa nén hương sau, Lâm Nhất và Liễu Thành đã ở cách xa vạn dặm.
Tốc độ hai người quá nhanh, tạm thời đã bỏ xa Liễu Vân Phi, Liễu Phong và cả Phong Duyên Quân ở phía sau.
Đột nhiên, Lâm Nhất dừng trên mặt biển.
"Ha ha, chạy hết nổi rồi sao?"
Liễu Thành cầm trường đao màu đen, lạnh lùng cười nói: "Ngươi chỉ là Long Mạch cỏn con, dám so thể lực với cảnh giới Sinh Huyền, đúng là vô cùng ngu ngốc."
Lâm Nhất đột nhiên quay đầu, nói: "Khí Sinh Huyền quả thực thần kỳ, tu vi cảnh giới Long Mạch quả thật không thể so sánh."
Liễu Thành cười nói: "Ngươi biết thế là tốt, cho dù kiếm pháp ngươi cao minh đến đâu, thân pháp ngươi mạnh cỡ nào, căn cơ có sâu đến mấy. Chưa bước vào cảnh giới Sinh Huyền thì không thể thực sự phá kén hóa rồng, cho dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể cũng đừng mong thoát khỏi ta."
Lâm Nhất nói: "Có lẽ là thật, nhưng ta không có ý định trốn."
Khóe miệng Liễu Thành hiện lên vẻ giễu cợt, cười khinh nói: "Chó cùng rứt giậu đều nói vậy."
Sắc mặt Lâm Nhất bình tĩnh, như giếng cổ không gợn sóng.
Vút!
Hắn đột nhiên hành động, chủ động bay về phía Liễu Thành, trong chớp mắt đã cách đối phương nghìn mét.
Xoạt, Lâm Nhất âm thầm vận chuyển Long Nguyên, truyền Long Nguyên vào trong bức tranh thánh Cửu Liên trong cơ thể.
Trên người hắn lập tức phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, cuộn tranh từ trong cơ thể bay ra.
“Cuối cùng cũng phải tế xuất trục tranh Tinh Tượng rồi sao?" Liễu Thành cười khinh nói.
Không đúng!
Nhưng ngay khi cuộn tranh mở ra, Liễu Thành đột nhiên nhảy dựng lên, ông ta cảm nhận được luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.
Đã muộn rồi!