"Ếch ngồi đáy giếng!" Phong Duyên Quân lạnh giọng. "Ớ cảnh giới Long Mạch, có lẽ ta chưa làm gì được ngươi. Nhưng nay ta đã đột phá cửa ải Sinh Huyền, ngươi tưởng ta và ngươi vẫn cùng đẳng cấp?"
"Nền tang của ta ở Long Mạch không thể mang so với đám trưởng lão Liễu gia kia. Khi bọn chúng ở cảnh giới Long Mạch còn chẳng lọt nổi vào một nghìn hạng đầu trên bảng Long, còn ta thì là hạng mười".
Lâm Nhất đáp: "Ngươi đang tự an ủi bản thân à? Không cần đâu, Thiên Khung Kiếm Ý mạnh đến mức ngươi vĩnh viễn không hiểu nổi. Kiếm pháp ta dùng lúc độ kiếp cũng là thứ ngoài sức tưởng tượng của ngươi - đó không phải sức mạnh mà cảnh giới Long Mạch có thể có".
Phong Duyên Quân bật cười lạnh: "Ngươi quá tự tin. Ta sẽ cho ngươi biết vì sao ta lại dám đuổi theo!"
Âm
Loi vừa dut, sau lung Phong Duyen Quan mo ra mot cuon tranh Tinh Tượng *ETinh Tướng.
Âm ầm!
Cuộn tranh bung mở, một thần long màu bạc hiện thân - đó là Tinh Tượng Thần Long của gã.
Tinh Tượng của Phong Duyên Quân cực mạnh. Thần long vừa hiện thế, thiên địa liền dâng tràn linh khí, cuồn cuộn rót vào cơ thể gã.
Bản thân Phong Duyên Quân đã có tu vi của cảnh giới Sinh Huyền tầng hai, lúc này lại có Tinh Tượng gia trì nên càng bùng phát ra một áp lực kinh người.
Sức mạnh của gã vượt xa Liễu Thành.
Chỉ với tu vi tầng hai cảnh giới Sinh Huyền, mà bốn người Liễu Vân Phi cộng lại vẫn không sánh nổi uy thế hiện giờ của một mình Phong Duyên Quân.
Nền tảng của Phong Duyên Quân, quả thực không phải thứ mà những trưởng lão Liễu gia có thể so bì.
Gã nắm giữ võ học Long tộc, bất luận là Thần Long Bá Thế Quyền hay thánh thể Ngân Long thì sau khi tấn thăng cảnh giới Sinh Huyền đều lột xác khủng khiếp.
Tu vi đột phá cộng với võ học đột phá, hai thứ chồng lên nhau khiến Phong Duyên Quân lúc này trở nên đáng sợ đến dị thường.
'Thần Long Bá Thế Quyền!"
Bóng gã lóe lên, long nguyên hùng hậu dưới sự gia trì của khí tức thuộc cảnh giới Sinh Huyền cuồn cuộn rót vào quyền mang.
Âm!
Quyền vừa nện ra, một tiếng long ngâm bạc tụ thành khối, hung hăng ép thẳng về phía Lâm Nhất.
Quyền mang còn chưa giáng tới, mặt biển dưới chân Lâm Nhất đã hõm xuống, chung quanh nứt ra từng vệt ghê rợn.
Khoảnh khắc đó, như thể toàn bộ trời đất bị hắn nắm trong tay.
Vèo
Lâm Nhất không dám khinh suất. Tay phải buông ra, Táng Hoa trong tay hóa thành một tia kinh hồng vút đi. Tiếp đó hắn thúc động Thiên Khung Kiếm Ý, Táng Hoa dẫn thân ảnh hắn lướt đến như dịch chuyển tức thời.
Hắn xuất hiện sau lưng Phong Duyên Quân, năm ngón siết chặt, cầm lại Táng Hoa.
"Cái gì?"
Phong Duyên Quân mặt biến sắc vội xoay người. Cảnh tượng này gã đã từng thấy mấy lần. Khi ấy gã cảm thấy tốc độ này nhanh đến mức khó tưởng tượng, nhưng không ngờ sau khi vào cảnh giới Sinh Huyền rồi vẫn cảm thấy tốc độ này kinh người như vậy.