Lâm Nhất giương cao ô Thương Long Nhật Nguyệt, những đường long văn tím vàng không ngừng rót vào trong. Trong chớp mắt, chiếc ô được mở căng hết cỡ
Gràooo!
Tận ngoài ba mươi sáu tầng trời, Tinh Tượng Thương Long Chí Tôn mở mắt.
Âm!
Một ánh nhìn tồn tại từ thuở hồng hoang vượt qua khoảng cách vô cùng xa, xuyên qua ba mươi sáu tầng trời, rơi xuống thân Phong Duyên Quân đang lơ lửng trên không.
Phụt!
Tựa như bị một bàn tay vô hình đập trúng, gã vừa lao lên đã bị ai đó vỗ mạnh cho rơi xuống.
Ánh bạc rực rỡ vừa mới bùng lại trên người gã, như ngọn nến bị phẩy nhẹ đã tắt phụt.
Phong Duyên Quân trừng mắt nhìn Lâm Nhất, trong đầu "âm" một tiếng nổ, kinh ngạc đến choáng váng.
Sao ... có thể!
Ô Thương Long Nhật Nguyệt, thiên hạ ai chẳng biết đó là thánh khí chí tôn giúp Lâm Nhất chém chết Thánh Quân.
"Mẹ nó, ngươi đúng là Táng Hoa công tử!"
Phong Duyên Quân phun máu, da đầu tê dại, không thể tin nổi những gì mình thấy.
Gã đi khắp nơi tung tin Lâm Tiêu chính là Lâm Nhất, mà bản thân lại chưa từng tin điều đó.
Ngay cả khi Gia Cát Thanh Vân nói Lâm Tiêu có đôi chút khả năng là Lâm Nhất, gã cũng không tin, thậm chí còn mỉa mai người ta.
Kính Nguyên Thiên, thánh linh bảng Long, kiếm pháp Thương Long, đứng đầu Lang Nha Bảng, âm Thánh Hiền ... một loạt thành tích được dán lên người Lâm Tiêu.
Bảo gã tin Lâm Tiêu là Lâm Nhất, gã thấy chỉ có kẻ ngu mới tin, giống hệt những kẻ thích nghe tin đồn của gã.
Nhưng sự thật sờ sờ trước mặt, không tin cũng phải tin.
"Ngươi không phải nên thấy rất bất ngờ sao?"
Lâm Nhất chống ô Thương Long Nhật Nguyệt, lạnh lùng nhìn đối phương, sát ý trong mắt lạnh buốt.
"Lâm Tiêu, nghe ta nói ... Không không, Táng Hoa công tử, nghe ta .... "
Nỗi sợ hãi lan trong tim, Phong Duyên Quân lắp bắp cầu xin.
Vút!
Lâm Nhất đáp xuống từ trời, thu mạnh chiếc ô trong tay, mũi ô như mũi thương đâm thắng vào ngực gã.
Giáp Vạn Lân không hề rạn, nhưng ngũ tạng lục phủ của Phong Duyên Quân bị một sức mạnh cuồn cuộn xuyên thấu vào, tạo ra những vết nứt.
"Phụt!"
Phong Duyên Quân phun máu, đau đớn đến méo mó mặt mày.
"Quả thật là bảo bối tốt", Lâm Nhất nói giọng lạnh tanh.
Bốp! Bốp! Bốp!
Vừa nói, han vừa thuc động ô Thương Long Nhat Nguyệt, nen liên hồi lên người Phong Duyên Quân.
Giáp Vạn Lân cực mạnh, ngay cả phần không che phủ như đầu và chân cũng có thánh văn gia trì, tạo nên lớp phòng ngự đáng sợ. Vảy rồng hòa vào huyết nhục, mỗi tấc da thịt đều được che chở.
Nhưng ô Thương Long Nhật Nguyệt trong tay Lâm Nhất là thánh khí chí tôn hàng thật giá thật, mới đây vừa dung hợp thêm một Long Hồn. Uy lực mạnh đến mức đối phương không thể tưởng tượng.
Mỗi lần chiếc ô giáng xuống, giáp Vạn Lân vẫn nguyên vẹn, song xương cốt toàn thân Phong Duyên Quân bị đập nát từng tấc.
Mỗi cú đánh nặng nề đều khiến gã gào thét xé lòng. Gã lăn lộn, trườn bò để trốn tránh, thê thảm tột độ.
Phong Duyên Quân cầu xin: "Lâm Tiêu, tha cho ta! Ta dâng giáp cho ngươi, ta dâng giáp cho ngươi, đừng đánh nữa!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!