Giang Mạc Viễn lại mỉm cười, “Ít nhất, thái độ của anh vẫn không khẳng định.”
“Đó là bởi vì tôi không có chứng cớ xác thực.” Trình Thiếu Tiên thoáng thu liễm lại chút lạnh lẽo trong lời nói, thái độ chuyển thành thoải mái, “Bất quá tôi lại rất muốn biết anh xuất phát từ tâm tư gì khi làm cho Sa Lâm cùng đường? Có phải cũng giống như Cố Mặc của hôm nay không?”
Động tác lấy trà của Giang Mạc Viễn hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về Trình Thiếu Tiên lại lạnh xuống.
“Đừng hiểu lầm, tôi cũng là không có chuyện gì làm, đi ngan qua hành lang đúng lúc nhìn thấy được một màn náo nhiệt mà thôi.” Trình Thiếu Tiên cười nhẹ, “Yên tâm, tôi nghĩ khách khứa chẳng ai nhìn thấy đâu, hiện trường bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, quan trọng hơn là tính chất riêng tư bí mật lại mạnh như vậy, cho dù khách khứa muốn đến góp vui cũng khó có cơ hội này.”
Giang Mạc Viễn trước sau giữ im lặng.
“Lúc anh nhìn thấy Cố Mặc rơi từ trên cao xuống thì có cảm giác gì? Khoái cảm khi tình địch ngã lầu? Hay là cảm giác hung tàn khát máu ngụ sâu trong lòng anh lại dâng lên?” Trình Thiếu Tiên làm ra vẻ khó hiểu hỏi, “Nhắc tới Cố Mặc thật đúng là quá ác, biết rõ gạo sống đã nấu thành cơm lại cố tình rút điện vào lúc này, một nồi cơm vốn có thể ngon lành lại biến thành cơm sống, chậc chậc… Anh đoán xem anh ta xuất phát từ tâm lý gì mà làm như vậy?”
Giang Mạc Viễn nhìn anh, từ từ, trên mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh cố hữu.
“Cố Mặc này là muốn chết để hồi sinh lại à, lúc trước là anh đã từng nói một câu thế này, đắc tội với bất cứ ai cũng đừng nên đắc tội với người có tính cách cực đoan, sao anh lại cố tình phạm sai lầm thế? Lần nhảy lầu này của Cố Mặc, anh ta đã tính toán đúng, Trang Noãn Thần sẽ vì vậy mà áy náy suốt đời, mỗi năm tới ngày này, tới ngày kỷ niệm ngày cưới của hai người sẽ có chướng ngại tâm lý, chiêu này đúng là độc mà.” Trình Thiếu Tiên cứ nói đều đều như vậy, lại nói ra suy nghĩ trong lòng của Giang Mạc Viễn, câu cuối vừa dứt, ánh mắt bỗng dưng tập trung nhìn vào mắt anh, gằn từng chữ, “Chính như Sa Lâm của năm đó!”
Trên mặt Giang Mạc Viễn không có cảm xúc gì, bình tĩnh phẳng lặng không gợn sóng, ráng chiều dừng trên người anh, có ánh vàng nhàn nhạt di động, đợi sau khi Trình Thiếu Tiên nói xong, cũng chỉ nhẹ nhàng cong môi, “Nói nhiều như vậy, mục đích của anh là gì?”
“Tôi sẽ không để anh biến Noãn Thần thành Sa Lâm.” Anh sảng khoái nói thẳng.
“Vậy còn anh?” Giang Mạc Viễn không tiếp lời, mà hỏi ngược lại.
“Noãn Thần và Sa Lâm khác nhau.”
“Hiếm có thật, ý kiến của hai chúng ta lại thống nhất với nhau.” Giang Mạc Viễn hờ hững nói.
“Nhưng tôi sẽ không gạt Noãn Thần về chuyện của Sa Lâm nữa.” Trình Thiếu Tiên nói thẳng không quanh co, nhìn anh, “Hoặc là, anh kể rõ ràng mọi chuyện của Sa Lâm cho tôi biết, hoặc là anh tự đi giải thích với Noãn Thần.”
Giang Mạc Viễn cười nhạt, “Trình Thiếu Tiên, biết vì sao vĩnh viễn tôi cũng không lo lắng anh sẽ làm sai chuyện không? Cho dù hôm nay đã xảy ra chuyện tấm ảnh.”
Trình Thiếu Tiên im lặng nhìn anh.
“Bởi vì anh luôn là người chú ý đến chứng cứ, mấy lời nói vô căn cứ anh tuyệt đối sẽ không nói lung tung, chuyện vô căn cứ anh cũng tuyệt đối không làm bậy.” Nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn rộng mở, ung dung bình tĩnh, “Tấm ảnh chẳng qua là thủ đoạn anh muốn ép tôi nói ra chân tướng mà thôi. Bởi vì anh rất rõ bản thân sẽ mềm lòng với Noãn Noãn, sợ khi cô ấy lại đi hỏi chuyện liên quan đến Sa Lâm, anh giấu cũng giấu không được, nhưng lại không biết toàn bộ mọi chuyện nên không dám nói bậy, thật ra là anh sợ nói sai với Noãn Noãn.”
Trình Thiếu Tiên cầm tách trà lên, nhẹ nhàng cười, ra vẻ tự giễu, “Mùi vị bị người ta nhìn thấu tâm tư đúng là khó chịu thật.”
“Đúng vậy.” Giang Mạc Viễn dựa ra sau, hai tay mở ra khoát lên sô pha, dã tính đàn ông che dấu kỹ dưới bộ quần áo sa hoa lộ ra, “Chính như tôi khi đi vào hội quán này, nhìn thấy anh quả nhiên ở chỗ này chờ tôi, mùi vị đó đúng là khá tồi tệ.”
“Tôi không muốn thấy bi kịch tái diễn, Giang Mạc Viễn, chỉ cần để tôi biết anh đối xử không tốt với Noãn Thần, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.” Trình Thiếu Tiên nghiêm mặt, hờ hững nhìn anh.
Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng cong môi, “Được, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh lòng hữu nghị này của anh, tình bạn này tuyệt nhiên đừng biến chất nhé, bởi vì anh đã không còn cơ hội tranh giành nữa rồi.” Uống nốt chỗ trà còn lại, đặt tách xuống, sau khi đối diện với cặp mắt lạnh lùng của Trình Thiếu Tiên, anh cười ảm đạm, “Làm khó tri kỷ làm khó địch, ngay cả sở thích về lá trà chúng ta cũng giống nhau. Hôm nay cám ơn trà của anh, hôm nào sẽ mời lại. Ngại quá, giờ không còn sớm nữa, anh biết ngày đầu tiên tân hôn có rất nhiều chuyện bận rộn lắm mà, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.” Nói xong, anh đứng dậy.
“Giang Mạc Viễn…” Sau lưng, Trình Thiếu Tiên gọi anh lại.
Giang Mạc Viễn dừng bước, quay lại nhìn anh.
“Chuyện liên quan đến cái chết của Sa Lâm, anh thật sự không định nói cho tôi biết?” Trình Thiếu Tiên nhíu mày.
Giang Mạc Viễn lâm vào trầm tư, sau vài giây, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, “Chuyện có liên quan đến cô ấy, tôi không cần thiết phải giải thích bất cứ gì với anh, xin lỗi.” Nói xong, dứt khoát rời khỏi hội quán.
Trên sô pha, sắc mặt Trình Thiếu Tiên ngưng trệ.
Nhưng anh không đuổi theo, chỉ là ngồi yên không nhúc nhích, sau hồi lâu, chậm rãi giơ tay, lấy chén, châm trà…
***