Cô không còn là con kỳ dư đó nữa, cũng chẳng tiếp tục dằn vặt chuyện anh yêu mình hay không yêu mình nữa. Anh đã cho cô đôi cánh của mình, thì cô sẽ trở thành đôi cánh của anh…
***
Sau khi cùng Niên Bách Ngạn trở về Bắc Kinh, Tố Diệp đã nghỉ trọn một ngày rồi mới quay trở về Liêm Chúng điểm danh. Điều khiến cô hoàn toàn không thể ngờ là, toàn bộ các đồng nghiệp, được giáo sư Đinh dẫn đầu, đều đứng ra cửa đón cô. Khoa trương hơn là, còn thả một băng rôn dọc, bên trên viết những lời chào mừng cực kỳ cường điệu.
Khiến Tố Diệp nhớ tới một câu nói: Cảnh tượng ấy quả thật là chiêng trống vang trời, pháo nổ râm ran, hồng kỳ phấp phới, người đông nghìn nghịt.
Đinh Tư Thừa cũng tới, mỉm cười động viên.
Tiệc mừng công là không thể bỏ, nhưng Tố Diệp cảm thấy mình “không có công không hưởng lộc”, tỏ ý không muốn tổ chức tiệc mừng công gì đó. Giáo sư Đinh thực hiện lời hứa. Vì Tố Diệp biểu hiện rất tốt khi ở Tây Tạng, tổ tâm lý do cô lập ra quả thực đã giúp được không ít trẻ em ở đó bước ra khỏi bóng đen tâm lý. Những trải nghiệm và rất nhiều hành động đầy trách nhiệm của cô ở Tây Tạng khiến cô hoàn toàn xứng đáng đảm nhận chức trưởng phòng.
Nhưng Tố Diệp vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.
Trong buổi họp, cô nhắc tới Cố Lâm, chủ động chịu trách nhiệm đối với cái chết của Cố Lâm. Giáo sư Đinh chân thành cho rằng chuyện này không liên quan gì tới cô. Cố Lâm đã bỏ rơi mọi người trước, sau đó mới gặp nạn. Mà trong biển rừng, nếu không có Tố Diệp, Hà Minh và Phương Bội Lôi có lẽ đã bỏ mạng từ lâu.
Cả Hà Minh và Phương Bội Lôi cũng đồng tình với ý kiến của giáo sư Đinh. Qua mấy ngày điều dưỡng, vết thương của Hà Minh đã lành lại. Còn thái độ của Phương Bội Lôi đối với Tố Diệp thì thay đổi hoàn toàn. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong biển rừng đều là Phương Bội Lôi chủ động báo cáo với giáo sư Đinh. Trong báo cáo, chị ấy đã nhấn mạnh, nói rõ Tố Diệp đã giúp họ ra được biển rừng như thế nào, đắp thuốc lên vết thương của Hà Minh để ngăn ngừa chất độc ra sao, rồi còn luôn cổ vũ, động viên họ kiên cường, tin rằng còn được tiếp tục sống.
Tố Diệp chợt cảm thấy lòng mình chua xót. Cô rất ít khi thấy cảm động như vậy. Sự cảm động không tới từ người thân, bạn bè mà tới từ chính những người đồng nghiệp. Nó khiến cô cảm thấy, thật ra việc cạnh tranh trong công việc cũng chỉ là một trong những mặt của nhân tính mà thôi. Cô từng nghi ngờ về việc con người hướng thiện nhưng giờ phút này đây cô lại tin tưởng sâu sắc.
Cô nói với giáo sư Đinh rằng nếu không có Hà Minh và Phương Bội Lôi thì cô đã bị nhện đen ăn thịt lâu rồi. Trong sự kiện lần này, thật ra mọi người đều có công lao, vinh dự này cô không thể chỉ hưởng một mình.
Những người đồng nghiệp khác thấy ba người họ đều khiêm nhường thì vô cùng kỳ lạ. Trước đây ba người này là kiểu sống chết cũng không đội trời chung. Chỉ mới ở trong biển rừng gần năm ngày mà tất cả đều đã thay đổi. Xem ra trong năm ngày ấy họ quả thực đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện mới khiến họ buông bỏ được những cố chấp xưa kia.
Chức vụ trưởng phòng, thông qua bỏ phiếu, cuối cùng vẫn do Tố Diệp đảm nhiệm. Khi tổng kết số phiếu, điều ngạc nhiên là tất cả mọi người đều thông qua, không có phiếu phản đối, cũng không có phiếu trống. Phương Bội Lôi và Hà Minh lại càng chân thành ủng hộ Tố Diệp nhận chức trưởng phòng.
Tố Diệp bỗng chốc cảm thấy áp lực quá lớn.
Giáo sư Đinh tỏ ý ông cũng đã tới tuổi về hưu rồi. Nhưng khi chuyển giao chìa khóa, giáo sư Đinh đã nói lời thật lòng với Tố Diệp. Ông nói ông vẫn rất muốn tiếp tục nghiên cứu về ký ức của con người, đây sẽ là công việc ông phấn đấu trọn đời.
Tố Diệp có thể hiểu được. Chắc đây chính là sự cố chấp của một học giả.
Sau bữa tiệc mừng công đơn giản, Tố Diệp và Đinh Tư Thừa chọn một quán cafe nhẹ nhàng. Nhìn dòng xe cộ nườm nượp dưới chân, rồi những tòa nhà sầm uất của thành phố, Tố Diệp chợt cảm thán, vẫn là Tây Tạng yên tĩnh hơn. Mới có mấy tháng xa Bắc Kinh mà cô đã không quen rồi.
Đinh Tư Thừa cười khẽ: “Có phải anh có thể hiểu rằng người tuy đã về nhưng hồn vẫn lơ lửng ở Tây Tạng không?”
“Bọn trẻ hớp mất hồn rồi.” Tố Diệp uống một hớp cafe.
Đinh Tư Thừa đã nghe nói chuyện cô và Niên Bách Ngạn lấy danh nghĩa vợ chồng ủng hộ cho bọn trẻ ở Tây Tạng. Niên Bách Ngạn còn đầu tư xây dựng mười ngôi trường tiểu học hy vọng, đặt tên là trường tiểu học hy vọng “Tố Niên” để giúp nhiều trẻ em trong vùng thiên tai và những khu vực nghèo khó có cơ hội được tới trường hơn. Chuyện hai người họ xây trường và giúp trẻ em được tới lớp không hề được tiết lộ một chút nào với báo chí. Sở dĩ Đinh Tư Thừa được biết cũng là thông qua giáo sư Đinh, vì không chỉ có Tố Diệp mà cả Phương Bội Lôi và Hà Minh cũng đầu tư cho lũ trẻ.
“Lần này quay về, anh phát hiện ra em khác trước rất nhiều.”
“Thế ư?” Tố Diệp giơ tay lên che mặt: “Già rồi phải không?”
Đinh Tư Thừa mỉm cười lắc đầu: “Không phải già mà là trưởng thành.”
Tố Diệp cố tình nhướng mày: “Tuổi của em cũng đã đầu ba rồi, còn đi đâu được nữa mà trưởng thành?”
Trải qua bao nhiêu chuyện, cô phát hiện ra mình cũng đã có thể thoải mái nói chuyện với Đinh Tư Thừa rồi. Thời gian quả là một đại sư biến hóa, cũng là một liều thuốc cực tốt. Cô nghĩ, trong lòng Đinh Tư Thừa, rất nhiều chuyện quá khứ đã thành mây trôi rồi.
“Tuổi tâm lý của em bé.” Đinh Tư Thừa nói như đùa như thật.
Tố Diệp cười: “Cảm ơn lời khen của anh nhé!”
Hai người nói rất nhiều chuyện. Vốn dĩ Đinh Tư Thừa cũng định né tránh chuyện hồi nhỏ của cô, ai ngờ cô lại chủ động nhắc đến.