Mặc dù chiếc bàn không thật sự đổ vào ba người bọn họ, nhưng cũng đủ khiến ba người bọn họ chật vật lắm rồi.
Nhất là Mã Chí Thành và Hoàng Nhược Quân.
Bình thường trông bọn họ lúc nào cũng cao cao tại thượng, ra vào có người vây quanh, đi đường cũng giống như coi thường cả thế giới, bây giờ lại lật cả ghế ngã xuống đất, Hoàng Nhược Quân cũng vì động tác mạnh mà chân xoạc ra, lộ hết cảnh xuân. Còn mặt Mã Chí Thành vốn đã trắng xám không đủ khí huyết, bây giờ bị kinh hãi, mặt trắng như tờ giấy, phối hợp với tạo hình có chút u ám của hắn, trông giống y như thần chết.
Bọn họ vốn không nhát gan như vậy, nhưng Tề Tiểu Tô chẳng nói chẳng rằng đã lật bàn, bọn họ thật sự chưa từng thấy cô như vậy bao giờ! Người dám ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn họ lại dám lật bàn, bọn họ đã quá lâu không gặp rồi!
Hơn nữa Tề Tiểu Tô vốn chỉ là một cô bé, mọi người ở đây không chỉ lớn tuổi hơn cô, còn đều có địa vị xã hội cao hơn cô rất nhiều, hơn nữa, không phải bọn họ tự phụ, danh tiếng của bọn họ ở trên thương trường cũng không phải là loại dễ bắt nạt.
Tề Tiểu Tô ăn phải gan hùm mật gấu ở đâu rồi sao!
Nếu như đập bọn họ bị thương, cô đền nổi không?
Mã Chí Thành càng thẹn quá hoá giận. Hắn theo đuổi phụ nữ quả thật không có phẩm đức tốt đẹp gì, nhưng chưa từng thử loại phụ nữ dám động tay như vậy bao giờ!
Trước kia có một người tự cho là liệt nữ kiên trinh từng tát hắn một cái, nhưng cuối cùng trực tiếp bị chi phiếu một trăm vạn của hắn đánh gục, chẳng phải vẫn ngoan ngoãn tự dâng mình lên sao? Phụ nữ mà, tát một cái là bình thường, có lúc còn được coi là hờn dỗi, nhưng loại chuyện lật bàn thế này, đúng là quá bừa bãi rồi.
Sao cô lại dám chứ!
Đừng nói là bọn họ, đến cả Nghiêm lão và Nghiêm Uyển Nghi cũng sợ đến ngây người, chỉ có Nghiêm Tắc Thâm coi như là tương đối may mắn, trước đó từng thấy Tề Tiểu Tô trực tiếp ra tay với bà quản gia ở sơn trang Long gia, Mã Chí Thành và Hoàng Nhược Quân đã là cái gì chứ?
Nhưng anh ta lại nghĩ đến chuyện tối qua nói với bố mình về người chồng chưa cưới thần bí của Tiểu Tô, suy đoán của bố anh ta làm anh ta không khỏi có chút lo lắng.
Bố anh ta nói, ngay từ đầu khi ông ấy quen Tề Tiểu Tô đã cho người điều tra cô rồi, căn bản không phát hiện cô có qua lại gì với người thần bí có bối cảnh gì cả, cuộc sống trước kia của cô vô cùng bình thường đơn điệu. Có thể là cô biết nội tình gì sau đó tưởng tượng ra một nhân vật không tồn tại như vậy.
Nếu như suy đoán của ông ấy là thật, vậy Tiểu Tô đắc tội nhiều người như thế, sau này sẽ nguy hiểm mất.
Giữa lúc tất cả mọi người đều đang kinh hãi hoặc giận giữ, Tô Vận Thuận đã lửa giận ngút trời nhảy lên, chỉ vào Tề Tiểu Tô giận dữ mắng: “Tề Tiểu Tô! Có phải cháu chán sống rồi không hả!”
Tề Tiểu Tô không ngờ người khác còn chưa mở miệng, ngược lại cậu ruột của mình lại lao ra mắng cô đầu tiên. Vừa rồi lúc cô bị làm nhục như vậy sao anh ta không đứng ra?
Tin chắc nếu như lúc này cậu út Tô Vận Đạt ở đây, dù cậu ấy không có bản lĩnh, trong lòng kiêng dè thân phận địa vị của những người này, nhưng lúc cô cần bảo vệ ít nhất cũng có thể nói thay cô một câu.
“Không phải là cậu không quen cháu sao?” Tề Tiểu Tô kéo ghế ra ung dung ngồi xuống, cô phất tay với nhân viên phục vụ ở bên ngoài đang đẩy cửa tiến vào, nhân viên phục vụ kia ngập ngừng lui ra ngoài.
“Đầu óc cháu có phải có vấn đề rồi không? Hả? Cháu biết cháu mấy cân mấy lạng không? Cháu biết bọn họ là ai không hả?” Tô Vận Thuận đập bàn một cái.
Hắn vừa đập bàn, Nghiêm Tắc Thâm không biết làm sao lại đỡ trán. Bà quản gia đập bàn trước mặt Tề Tiểu Tô, kết quả như thế nào? Ngay cả anh ta giờ cũng không dám đập bàn trước mặt cô nữa là!
Quả nhiên, anh ta vừa đập bàn, mặt Tề Tiểu Tô càng lạnh hơn, lần này dứt khoát ngồi ở chỗ cũ, ngay cả đứng cũng không đứng, một cước đạp cái bàn lật nhào.
Lần này sức lực mạnh hơn, ầm một tiếng, cả cái bàn đổ lên Tô Vận Thuận.