Tiêu Thánh đã nhìn thấy tia hy vọng từ trên người Tiêu Trần, là hy vọng có thể quật khởi Tiêu gia lại như ban đầu, bởi vì Tiêu Thánh cảm nhận được huyết mạch Thánh tộc thuộc về Tiêu gia nhà hắn ở trên người Tiêu Trần.
Loài người cũng có thể có sức mạnh huyết mạch, cái này nghe có vẻ rất buồn cười, nhưng chuyện này quả thực tồn tại, trong một gia tộc, chỉ cần có tổ tiên đột phá được Thánh cảnh, huyết mạch trong cơ thể cũng sẽ xảy ra biến chất, còn đời sau của họ tự nhiên cũng sẽ có sức mạnh huyết mạch tương tự như yêu thú, thế nhân gọi đó là huyết mạch Thánh tộc.
Chỉ có duy nhất quý tộc bậc Thánh mới có huyết mạch Thánh tộc, mà người mang huyết mạch Thánh tộc trên căn bản đều là thiên tài, cũng chính vì thế, quý tộc bậc Thánh mới có thể duy trì sự hưng thịnh mãi mãi không suy.
Chỉ là, huyết mạch Thánh tộc thay đổi theo thời gian, qua mỗi một thế hệ, sức mạnh huyết mạch trong người cũng sẽ yếu đi một phần, nếu như lâu ngày không có Thánh giả mới sinh ra, có lẽ một trăm năm sau, huyết mạch Thánh tộc của quý tộc bậc Thánh này tự khắc sẽ đoạn tuyệt, cũng giống như Tiêu gia của trước kia vậy.
Ba trăm năm trước từ khi Tiêu Thánh ngã xuống, Tiêu gia không còn xuất hiện thêm Thánh giả mới nào nữa, đừng nói là Thánh giả, ngay cả Đạo Hoàng Cảnh đại năng cũng chưa từng xuất hiện qua, trải qua khoảng thời gian dài như vậy, huyết mạch Thánh tộc của Tiêu gia sớm đã kiệt quệ rồi.
Chỉ là, chuyện gì cũng có biến số, là đời sau của Thánh giả, trong cơ thể của người nhà Tiêu gia bẩm sinh đã mang gen của huyết mạch Thánh tộc, chỉ là rất mỏng manh mà thôi.
Hơn nữa trong quý tộc bậc Thánh, còn có một sự tồn tại càng nghịch thiên, đó chính là huyết mạch phản tổ.
Ý nghĩa như tên, ý nghĩa của huyết mạch phản tổ chính là chỉ đời sau của Thánh giả, và huyết mạch trong cơ thể phát sinh biến dị, sức mạnh huyết mạch sẽ xuất hiện sức mạnh của Thánh giả tổ tiên.
Bất kỳ Thánh giả đời sau nào mà có được huyết mạch phản tổ thì đều là sự tồn tại nghịch thiên nhất, không cần nói đến cái khác, chỉ cần là Thánh giả đời sau của huyết mạch phản tổ, thì một trăm phần trăm đều có thể đột phá Thánh cảnh, trở thành Thánh giả, chỉ một điều nhỏ nhoi này thôi cũng đủ khủng khiếp rồi.
Hơn nữa, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể Thánh giả đời sau của huyết mạch phản tổ gần như tương đương với Thánh giả tổ tiên, sử dụng sức mạnh huyết mạch sẽ có thể dễ dàng áp chế được bất kỳ tộc nhân nào, đó chính là áp chế của việc xem nhẹ cảnh giới tu vi.
Có thể nói nếu một Thánh tộc suy vong lại xuất hiện một tộc nhân của huyết mạch phản tổ, vậy thì đó chính là hy vọng quật khởi quần tộc đó, mà Tiêu Trần chính là người mang huyết mạch phản tổ đó của Tiêu gia.
Không phô trương mà nói, Tiêu Trần chỉ cần không ngã xuống, sau này một trăm phần trăm sẽ có thể trở thành Thánh giả, hay nói cách khác, chỉ cần Tiêu Trần không rời khỏi Thiên Thần lục địa, hắn cũng có thể trở thành Thánh giả.
Có điều Tiêu Thánh không có ý định để Tiêu Trần ở lại Thiên Thần lục địa, theo Tiêu Thánh, chỉ có cách đi ra ngoài, tận mắt nhìn thấy sự phồn hoa của thế giới ngoài kia thì mới có thể thực sự trưởng thành, bông hoa lớn lên trong phòng kính, cho dù sau này có trở thành Thánh giả, thì cũng chỉ là đồ bỏ đi, cũng chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi.
Không nói cho Tiêu Trần biết chuyện của huyết mạch phản tổ, những thứ đó nói ra cũng vô dụng, theo Tiêu Thánh, huyết mạch Thánh tộc chẳng qua chỉ là mang lại cho đời sau của Thánh tộc một khởi điểm cao hơn mà thôi, thậm chí sau này có thể trưởng thành đến mức nào, vẫn là phải dựa vào chính bản thân mình.
Vĩnh viễn phải ghi nhớ điều này, huyết mạch Thánh tộc là món quà ông trời ban cho, nó có thể khiến ngươi có xuất phát điểm tốt hơn, sinh ra đã ưu tú hơn người, có điều cũng chính vì vậy, các thiên tài tập hợp ở trong quý tộc bậc Thánh cạnh tranh càng thêm kịch liệt, cũng càng thêm tàn khốc, một người có tài năng hơn hẳn người thường đồng thời cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tiêu gia ở phía dưới, một lúc sau, Tiêu Thánh mới chậm rãi nói:
"Đi thôi."
"Tổ tiên không xuống dưới nhìn tộc nhân sao?"
Thấy Tiêu Thánh chuẩn bị rời khỏi, Tiêu Trần mở miệng nói, nếu đã đến Tiêu gia rồi, hơn nữa thấy vẻ mặt của Tiêu Thánh, rõ ràng đối với Tiêu gia tình cảm rất sâu đậm, nếu đã như vậy tại sao không xuống dưới gặp đời sau của gia tộc chứ?
Nghe thấy Tiêu Trần nói như vậy, Tiêu Thánh khẽ mỉm cười đáp lại:
"Ngày tháng của ta không còn dài, đối với Tiêu gia cũng không có cách nào giúp đỡ, gặp hay không gặp có gì khác nhau? Chẳng qua chỉ thêm phần bi thương mà thôi, con đường phía trước trước sau vẫn là cần các ngươi tự mình bước đi, sự huy hoàng ta đem lại cho Tiêu gia, đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, tương lai vẫn phải cần sự nỗ lực của chính các ngươi."
Chỉ muốn đứng từ xa nhìn Tiêu gia của bây giờ, còn về gặp mặt, vẫn là thôi đi, vừa dứt lời, cũng không đợi Tiêu Trần đáp lại, Tiêu Thánh xua tay, đưa Tiêu Trần rời khỏi đây.
Không một ai biết Tiêu Thánh đến đây, trên đường trở về, Tiêu Thánh muốn tận dụng những ngày cuối cùng, đi đến một số chốn cũ của trước kia, thăm một số cố nhân đã qua đời, còn Tiêu Trần lại lo lắng cho Tần Thủy Nhu, vì thế, Tiêu Thánh bèn trực tiếp đưa Tiêu Trần về Cửu Tiêu Cung.
Tiêu Thánh đưa Tiêu Trần đến bên ngoài Cửu Tiêu Cung, nhìn hắn khẽ cười rồi nói:
"Đi đi, ba ngày sau nhớ đến Thiên Thần Sơn."
Vẻ mặt của Tiêu Thánh rất dịu dàng, nghe thấy câu nói này, Tiêu Trần cũng hiểu ro, có thể lần chia tay này chỉ sợ bản thân không còn được gặp lại vị tổ tiên này nữa, trong lòng có chút bi thương, cảm nhận được thần sắc của Tiêu Trần hơi thay đổi, Tiêu Thánh ngược lại nói rất thản nhiên:
"Không cần như vậy, ta vốn không thuộc về thời đại này, giờ đây có thể đi thăm cố hương đã từng sống, ta đã rất mãn nguyện rồi, được rồi, mau đi đi, không cần thương cảm vì ta."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!