Trần Lăng nói với Tiêu Trần một số vấn đề cần thiết phải chú ý kỹ càng, đương nhiên, lúc này Tần Thủy Nhu, Bách Hoa Tiên Tử, cùng với các Kiêu Vương khác cũng vây xung quanh người Trần Lăng, bọn họ cũng đều nghe được những điều Trần Lăng vừa nói.
Đối với việc Trần Lăng có thể hiểu rõ lục địa bên ngoài như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Trần Lăng không giải thích, đám người bọn họ đương nhiên cũng sẽ không nhiều lời. Sau khi nghe hết, Tiêu Trần lập tức nói cho Tần Thủy Nhu cùng Bách Hoa Tiên Tử để hai người họ đem những lời của Trần Lăng đi thông báo cho phụ mẫu cùng đám người Tiêu gia, mục đích muốn bọn họ có thể hiểu thêm về lục địa bên ngoài một chút.
Tựa như Tiêu Trần, các Kiêu Vương khác sau khi nghe Trần Lăng nói cũng lần lượt trở lại gia tộc hoặc tông môn của mình, nói cho mọi người những điều cần chú ý mà Trần Lăng nhắc tới.
Cũng giống với mọi người ở đây đều đã tập hợp trên Thiên Thần Sơn, chờ đợi thời điểm Tiêu Thánh xuất hiện, bảy vị Chúa Tể lúc này cũng đang tụ họp ở bên trong Thần điện Thiên Thần Sơn.
Nhưng không giống với những người ngoài kia, lần này đi đến lục địa khác, đối với các vị Chúa Tể cũng không tính là quá nguy hiểm, chỉ là phải cẩn thận một chút, chỉ cần không trêu chọc đến Thánh giả, vậy thì an toàn hẳn là không có vấn đề gì, dù sao các Chúa Tể cũng đã đạt đến Đạo Hoàng Cảnh đại năng. Cho dù lục địa bên ngoài có Thánh giả kiêu ngạo đi nữa, thì cũng chỉ có Thánh giả và Bán Thánh mới có thể dễ dàng đuổi giết bọn họ, còn khi gặp phải các cường giả còn lại, các Chúa Tể vẫn có năng lực bảo vệ chính mình.
Đối với các Chúa Tể mà nói, mục đích duy nhất trong chuyến đi này đó là đột phá lên Thánh giả, đây mới là điều bọn họ quan tâm nhất, cho nên đối với những điều cần chú ý mà Trần Lăng nói tới kia, các Chúa Tể cũng không thèm để ý.
Tất cả mọi người đang đợi Tiêu Thánh, đồng thời cũng tại khoảnh khắc mọi người đều đã tụ tập tại Thiên Thần Sơn, trong một dãy núi không biết tên tại Trung Thổ thần vực, ở một hẻm núi sâu tĩnh mịch, quang cảnh của hẻm núi này vô cùng xinh đẹp, có dòng suối nhỏ, có cánh đồng hoa, đồng thời còn có một ngôi mộ đơn độc đã mọc đầy cỏ dại.
Lúc này, Tiêu Thánh đang ngồi dựa lưng vào ngôi mộ đơn độc ấy, ánh mắt nhìn vào những chữ viết đã khó có thể nhận ra được khắc trên bia mộ, trên mặt lộ vẻ không đành lòng nói:
"Hồng Cô, thời gian không còn nhiều nữa, ta cũng phải đi rồi."
Hồng Cô, không có ai biết nàng là ai, bởi vì đây là một nhân vật đã tồn tại từ ba ngàn năm trước, đồng thời cũng là một trong những thê tử của Tiêu Thánh, lần này thức tỉnh, Tiêu Thánh đã đi thăm nơi chôn cất của rất nhiều cố nhân, từng đoạn ký ức xa xưa không ngừng trào dâng trong lòng hắn cùng vô vàn cảm xúc lẫn lộn, những người từng theo Tiêu Thánh cũng đã lần lượt rời đi, bây giờ chỉ có Tiêu Thánh còn sót lại một mảnh tàn hồn tồn tại nơi thế gian cô độc.
Nhưng hôm nay mảnh tàn hồn còn sót lại này cũng sắp biến mất, trước khi biến mất hoàn toàn, Tiêu Thánh chỉ có thể vì Thiên Thần lục địa làm chút chuyện cuối cùng, gieo xuống Thiên Thần lục địa một viên hạt giống của hi vọng, còn về phần hạt giống này có thể nảy mầm trưởng thành được hay không, thì không phải là việc Tiêu Thánh có thể kiểm soát, hắn mệt mỏi rồi, đối mặt rất nhiều chuyện bây giờ đã là hữu tâm vô lực, có lòng mà không có sức.
Thanh âm rơi xuống, tất nhiên là không ai có thể trả lời Tiêu Thánh, hắn đứng dậy, nhẹ nhàng chạm lên bia mộ, cảm giác kia thật giống như hắn đang vuốt ve gương mặt của Hồng Cô vào ba ngàn năm trước, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên, Tiêu Thánh dứt khoát quay người, chân vừa bước đi, thân hình trong nháy mắt liền biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ sau một bước, Tiêu Thánh đã từ trước mộ Hồng Cô đi tới Thiên Thần Sơn. Sau khi Tiêu Thánh xuất hiện, bảy vị Chúa Tể hiện thân đầu tiên, cung kính thi lễ với Tiêu Thánh một cái nói:
"Tham kiến Thánh giả."
"Người đã tới đông đủ chưa?"
Đối mặt với các Chúa T, Tiêu Thánh biểu cảm không có nhiều biến hóa, nhưng thân ảnh của hắn đã hư ảo hơn rất nhiều so với ba ngày trước.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ bây giờ của Tiêu Thánh, mọi người lập tức đoán được Tiêu Thánh kiên trì không được bao lâu nữa, rat nhanh hắn sẽ tan biến hoàn toàn, cung kính đứng trước mặt Tiêu Thánh, Vạn Binh Chúa Tể trả lời:
"Thưa Thánh giả, năm vạn người đều đã đến đông đủ cả rồi."
Lúc này năm vạn người đều đã đã tới Thiên Thần Sơn, từ chân núi lên đến đỉnh nui tấp nap đeu là bóng nguời. Nhung nguoi lan nay muon roi khỏi Thiên Thần lục địa, tiến ra lục địa bên ngoài, cũng chính là những hy vọng cuối cùng của Thiên Thần lục địa.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống những người bên dưới, tiếng nói bình tĩnh của Tiêu Thánh vang lên, rõ ràng rành mạch truyền vào tai của mỗi người đang đứng ở đây:
"Các ngươi lần này rời khỏi Thiên Thần lục địa, lý do là gì có lẽ đã không cần ta phải nhiều lời nữa, nơi mà lần này ta chuẩn bị đưa các ngươi tới gọi là Thiên Hà lục địa."
Cuối cùng cũng biết được đích đến của mình từ trong miệng của Tiêu Thánh, nghe được lời này, Tiêu Trần đứng phía trên đám đông nhỏ giọng hỏi Trần Lăng:
"Đại ca có biết gì về Thiên Hà lục địa không?"
"Không biết, ta chưa từng nghe nói qua."
Trần Lăng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói về Thiên Hà lục địa, được Tiêu Trần hỏi vậy thì ngây lập tức lắc đầu trả lời.
Trần Lăng không biết gì về Thiên Hà lục địa, vậy thì cũng không thể biết thêm thông tin gì từ hắn, vì thế ngay lap tức Tieu Trần lại lần nữa tập trung tinh thần nghe Tiêu Thánh nói tiếp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!