Mọi người trầm lặng, hoàn toàn không ngờ được Tiêu Thánh thế mà lại đưa bọn họ đến một nơi nguy hiểm như vậy, vốn dĩ Huyết Ma lục địa có chín tên Ma thánh ngạo mạn đã khiến cho đám người bọn họ khó mà chấp nhận được, nhưng bây giờ, nghe Tiêu Thánh nói Thiên Hà lục địa rõ ràng có tổng cộng mười tám vị Thánh giả, nếu như vậy tính ra Huyết Ma lục địa trông có vẻ vô địch kia so với Thiên Hà lục địa, há chẳng phải là yếu hơn rất nhiều sao.
Sự thật đúng là như vậy, thực lực của Huyết Ma lục địa đã đủ để có thể nghiền nát Thiên Thần lục địa, có điều thực lực của Thiên Hà lục địa lại có thể nghiền nát Huyết Ma lục địa, đây chính là sự chênh lệch của thực lực, còn nguyên nhân cơ bản gây ra tình trạng như vậy, đó chính là mức độ phồn vinh của võ đạo.
Nói một câu khó nghe hơn chút thì võ đạo của Thiên Thần lục địa quả là đã quá suy yếu rồi, hoàn toàn không thể so sánh với sự phồn vinh của Thiên Hà lục địa.
Thấy mọi người cứ trầm lặng không nói, Tiêu Thánh nói một cách vô cảm:
"Nếu như có ai sợ hãi, thì có thể rời khỏi đây, bổn thánh sẽ không ép buộc bất kỳ ai, dù gì các ngươi đi lần này vốn không vì ai cả, mà là vì bản thân các ngươi, vì mảnh đất dưới chân các ngươi và người thân của các ngươi, muốn chống lại sự xâm lược của Huyết Ma lục địa, thì nhất định phải có được thực lực đầy đủ, nếu còn ở Thiên Thần lục địa, đừng nói là chỉ có thời gian một trăm năm, hay cho dù có cho các ngươi một nghìn năm, cũng không thể sinh ra nổi một Thánh giả."
“Cho nên, dù Thiên Hà lục địa có là đầm rồng hang hổ, thì các ngươi cũng không có đường lui, trừ phi các ngươi bằng lòng làm con giun con dế bị người ta dẫm đạp dưới chân, vậy hãy quay về đi."
“Hơn nữa, ta cũng không phải là bắn tiếng đe dọa, những tình hình ta vừa nói lúc nãy cũng đã là chuyện của ba ngàn năm trước rồi, bây giờ thời gian qua lâu như vậy, rốt cuộc Thiên Hà lục địa như thế nào ta cũng không biết, có lẽ Thánh giả đã chết đi không ít rồi, có lẽ lại có Thánh giả mới ra đời, dẫn đến số lượng Thánh giả càng nhiều hơn, cái này ai cũng không chắc chắn được."
“Còn nữa, lần này truyền tống các ngươi đến Thiên Hà lục địa, trong cả quá trình, bởi vì không gian chi lực nên các ngươi sẽ bị ép phải tách nhau ra, hoặc là sau khi đến Thiên Hà lục địa có người sẽ lại được tụ tập cùng nhau, nhưng cũng có khả năng sẽ đơn độc một mình, rốt cuộc là như thế nào thì chỉ có thể dựa vào may mắn của mỗi người mà thôi."
"Được rồi, những điều bổn thánh muốn nói chỉ có nhiêu đây thôi, cuối cùng sẽ cho các người thoi gian để suy nghĩ, ai muốn đi thì lap tuc xuống nui, đừng co làm chậm trễ thời gian của bổn thánh."
Có thể nhìn ra trong lòng hơn nửa số người ở đây đều rất khiếp sợ Thiên Hà lục địa, điều này không thể trách bọn họ, đối với một sự vật lạ lẫm, con người ta sẽ sinh ra một tâm lý sợ hãi theo bản năng.
Có điều nếu như mang theo tâm lý sợ hãi và thái độ kháng cự đi đến Thiên Hà lục địa, vậy thì cũng không cần hy vọng những người này có thể cứu được Thiên Thần lục địa, chuyện này giống như một đội quân vẫn còn chưa xuất chinh đã không có ý chí chiến đấu, nếu là như vậy, ngươi vẫn còn hy vọng đội quân này có thể đánh thắng trận sao?
Những lời này của Tiêu Thánh khiến lòng của mọi người càng thêm sợ hãi, trong quá trình truyền tống, mọi người vẫn có thể bị tách ra, điều này há chẳng phải càng thêm nguy hiểm hay sao.
Tất cả đều im lặng không nói, khiến cho bầu không khí nhất thời có chút ngưng trọng, ngay cả Tiêu Trần cũng hơi lo lắng, đương nhiên điều Tiêu Trần lo lắng không phải bản thân mình, mà Tiêu Trần lo lắng cho cha mẹ, Tần Thủy Nhu và cả đám người Bách Hoa Tiên Tử.
Vốn dĩ bản thân còn đang chuẩn bị sau khi đến Thiên Hà lục địa sẽ bảo vệ tốt cho bọn họ, nhưng bây giờ nghĩ lại e là không thể được rồi, một khi bị tách ra ở Thiên Hà lục địa, một nơi không biết rộng lớn đến đâu, bản thân sẽ đi đâu để tìm bọn họ đây?
Ánh mắt nhìn về phía đám người Tần Thủy Nhu, dường như có thể nhìn ra được Tiêu Trần đang suy nghĩ gì, Trần Lăng ở bên cạnh khẽ nói:
"Truyền tống trận giữa lục địa với lục địa có tên là khóa giới truyền tống trận, trận pháp lần này đã bao hàm cả không gian chi lực, trong quá trình truyền tống ở khoảng cách dài như vậy, tự nhiên sẽ bị không gian chi lực cưỡng bách tách ra."
"Hon nữa Tiêu Thanh noi không sai, neu nhu sợ hai có thể ở lại Thiên Thần lục địa, tiểu đệ, mỗi một người đều có cơ duyên của riêng mình, cứ bảo vệ bọn họ bên cạnh như thế, ngươi thấy như vậy là tốt cho họ sao? Ta tin rằng nếu bọn họ đã đưa ra quyết định, trong lòng chắc chắn đã có chuẩn bị, hơn nữa ngươi làm sao biết được bọn họ nhất định sẽ xảy ra chuyện chứ? Có lẽ ở Thiên Hà lục địa bọn họ se có được cơ duyên nghịch thiên, điều nay ai cung không noi chắc được."
An ủi Tiêu Trần không cần quá lo lắng, cho dù là Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt, hay là Tần Thủy Nhu và Bách Hoa Tiên Tử, Tiêu Trần cứ bảo vệ bọn họ ở bên cạnh như vậy thật sự là một chuyện tốt sao? Không ngờ rằng, Tiêu Trần bảo hệ bọn họ an toàn đồng thời thật ra cũng đang bóp chết khả năng trưởng thành của bọn họ.
Quả thật đúng là người trọng sinh chuyển thế, có rất nhiều chuyện, Trần Lăng lại nhìn thấu được hơn so với Tiêu Trần.
Nghe Trần Lăng nói vậy, Tiêu Trần im lặng một hồi, sau đó đi đến trước mặt cha mẹ và hai người Tần Thủy Nhu và Bách Hoa Tiên Tử, nhìn bốn người đó, Tiêu Trần thực lòng nói:
"Thật sự quyết định đi Thiên Hà lục địa sao?"
Đối diện với sự truy hỏi của Tiêu Trần, bốn người họ không chút do dự gật đầu, mặc dù trong lòng có hơi bất an, nhưng bọn họ lại chẳng có chút do dự nào cả, còn về lý do sao, không vì gì khác, cho dù là cha mẹ, hay là thê tử, ý nghĩ của bốn người họ rat đơn giản, đó là chỉ hi vọng có thể mãi mai ở bên cạnh Tiêu Trần, còn muốn làm được việc này, không nói đến thực lực, thì ít nhất cũng có đủ tu vi, bởi vì tu vi cao hay thấp là đại diện cho sự dài ngắn của tuổi thọ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!