Mắt nhìn nhát kiểm của minh sắp giết chết ông lão, nhưng vào thời khắc cuối cùng, có một thanh niên mặc bạch y lại đứng chặn trước mặt mình, hơn nữa chí dùng hai ngón tay đã có thể chan được nhát kiếm đó.
Mặt Ngô Đức lộ ra về ngạc nhiên, nghi hoặc nhin thanh niên mặc bạch y trước mặt, trước nay chưa từng gặp qua người này, nhìn tuối tác dường như cũng không chênh lệch với hần ta là bao, khôi ngô tuấn tú, mày kiểm mt sáng, đồng thời trên người chàng thanh niên mặc bạch y này lại tần ra khi chất bất phảm, khiến cho Ngô Đức cảm thấy tim đập rất nhanh, loại cám giác này, Ngô Đức chỉ từng cám nhận thấy từ trên người của các vị hoàng tử ở Đế Đô, đây là khi chất chỉ có ở một người có địa vị cao, được nhiều người cung kinh ngưỡng mộ, một người là con cháu gia tộc lớn như hần ta còn lâu mới so bì được.
Thanh niên mặc bạch y hiển nhiên chính là Tiêu Trần, vào thời khắc cuối cùng, Tiêu Trần cuối cùng vẫn là nhịn không được, không có cách nào bèn lựa chọn ra tay, bản thân không thể cứ mở to mắt nhìn ông lão chết ngay trước mắt mình.
So với sự ngạc nhiên và nghi hoặc của Ngô Đức, Tiêu Trần lại to ra rất bình tĩnh, búng một ngon tay, làm thanh kiếm trong tay cua Ngô Đức rung lên, sau đó lạnh nhạt nói:
“Ông ta đã là người sắp chết rồi, hơn nữa ngươi vốn dĩ đã giết chết cháu gái của ông ta, chuyện này dừng lại ở đãy đi."
Không hề làm khỏ Ngô Đức, Tiêu Trần không muốn gây chuyện là thật, có điều nghe thấy Tiêu Trần nói vậy, Ngô Đức lại không muốn rút lui, ngược lại còn chau mày hỏi:
"Ngươi là ai?"
Có chút bị khi chất trên người cúa Tiêu Trần làm cho sợ hãi, cho nên Ngô Đức không có ngang nhiên hành động, sợ Tiêu Trần là một nhân vật có bối cảnh lớn, nếu như không phái vi thế, Ngô Đức sớm đã bộc phát rồi.
Nghe thấy Ngô Đức hói vậy, Tiêu Trần cũng biết hần ta đang nghĩ cái gi, giọng nói vắn lạnh lùng:
“Ta là ai không quan trọng, chuyện này cứ làm như vậy đi, ngươi đã đánh ông ta ra nông noi này rồi, ha co gi cứ phai đoạt lấy sinh mạng của ông ta chứ.”
Tiêu Trần không chịu để lộ thân phận của minh, nghe thấy vậy, hai mắt của Ngõ Đức nhìn châm châm vào Tiêu Trần, đầu mày càng nhíu chặt hơn, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Ngô Đức là con cháu nhà thế gia, chuyện này đúng là không sai, nhưng hắn ta vốn dĩ không phải là kẻ ngốc, khí chất trên người Tiêu Trần khiến hắn nghĩ đến những nhân vật lớn đã từng gặp qua ở Để Đô.
Mặc dù ở thành Nguyệt Tích không ai dám chọc giận Ngô gia, nhưng Ngô gia cũng chỉ có danh tiếng ở trong thành Nguyệt Tích này mà thôi, so với những nhân vật lớn ở Đế Đô, Ngô gia của hắn ta quá thực chỉ là tép riu, cho nên đối mặt với Tiêu Trần, Ngô Đức có chút sợ hãi.
Nếu như Tiêu Trần thật sự có bối cánh kinh thiên động địa gi đó, vậy thi tuyệt đổi không thế đắc tội, nắm bắt không chắc Tiêu Trần, cuối cùng Ngô Đức chọn cách lùi bước, trong lòng nghĩ đợi hân ta trở về nhất định sẽ điều tra kī thân phận của Tiêu Trần, nếu như hân thật sự có bối cảnh gi đó mà Ngô gia không chọc giận được, vậy chuyện này cũng coi như xong, chỉ là nếu như Tiêu Trần là tên tốt mã dẻ cùi, vậy Ngô Đức nhất định sẽ khiến hắn hiểu rõ hai chữ hối hận viết như thế nào, thế mà lại không sợ chết dám quản chuyện của Ngô Đức hân ta.
Thu kiếm lại, Ngô Đức cười khấy nói:
"Chúng ta đi."
Nói xong lập tức đem theo đám hộ vệ xoay người rời đi.
Ánh mắt dõi theo Ngô Đức bỏ đi, Tiêu Trần cũng không nói thêm gì, mặc dù đã đoán được Ngô Đức nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, một khi để hàn ta điều tra ra mình vốn chả có bối cảnh gì, hàn ta nhất định sẽ đến gây phiền phức, có điều Tiêu Trần không hối hận, nếu đã làm rồi, vậy tự nhiên sẽ không sợ Ngô Đức, hơn nữa Tiêu Trần không muốn kiếm chuyện, nhưng không có nghĩa là Tiêu Trần sợ xáy ra chuyện, một Ngô gia nho be, Tiêu Trần còn không đế ý, với thực lực của mọi người, tùy tiện cũng có thế tiêu diệt được cả họ nhà hân ta, còn không đáng để Tiêu Trần đế ở trong lòng.
Phiền phức duy nhất chính là là sau khi tiêu diệt Ngô gia, rất có thế sẽ kéo theo nhiều thể lực mạnh khác đến quấy nhiễu, đảy mới chính là điều mà Tiêu Trần lo làng.
Xoay người đi đến trước mặt ông lão, cúi người xuống Tiêu Trần phát hiện vết thương của ông lão quả thực rất nghiêm trọng, hiến nhiên chỉ còn lại một hơi thở, nếu như cứ bỏ mặc không quản như vậy thì ông ta cũng sống không được bao lâu nữa.
Tử trong nạp giới lấy ra một viên đan dược trị thương, viên đan dược trị thương này là đan dược kim sắc cấp cao, là Đan Vân Chủa Tế luyện ra cho Tiêu Trần, ở thành Nguyệt Tích này có thế gọi là thần đan.
Không hề có chút tiếc nuối nào, Tiêu Trần trực tiếp đưa đan dược cho ông lão uống, sau đo Phần Thiên Chua Tế thông qua Huyền m Phù gọi một võ gia của Thiên Thần lục địa đến, bảo hắn chăm sóc cho ông lão, sau đó hai người họ mới tiếp tục lên đường đi đến phủ thành chủ.
Chuyện của Ngô Đức chẳng qua chỉ là một tiếu đoạn xen ngang vào, trên đường tiếp tục đi đến phủ thành chủ, Phần Thiên Chúa Tế khẽ mìm cười nói:
“Lúc nãy cứu ông lão đó, có hối hận không?"
Nhìn thấy được trước khi Tiêu Trần ra tay đã phải đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt, đối mặt với Thiên Hà lục địa xa lạ, làm bất cứ chuyện gi cũng phải thận trọng hơn rất nhiều so với lúc ở Thiên Thần lục địa, nghe thấy Phần Thiên Chúa Tế nói vậy, Tiêu Trần thật lòng đáp lại:
"Trước khi ra tay quả thật đã nghĩ rất nhiều, có điều sau khi ra tay thì không như vậy nữa, dù sao ta cũng không thể trơ mắt nhin ông lão đó bị đánh chết được, chỉ là hơi có lỗi với các vị, e là sẽ lại gãy thêm phiền phức cho mọi người."
Nghe Thấy câu trả lời của Tiêu Trần, Phần Thiên Chúa Tế cười nói:
"Đến Thiên Hà lục địa, chúng ta đúng là đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều, đương nhiên đây là điều bất buộc, có điều bất kỳ chuyện gì cũng đều có mức độ của nó, gọi là hằng quá hóa dở, chính là nếu như quá thận trọng mà làm trái cái tâm ban đầu của mình, khiến chúng ta trở nên gặp chuyện là sợ, vậy thì không phải xôi hồng bỏng không sao, nhớ rằng chúng ta đến Thiên Hà lục địa là vì trướng thành, là vì cứu vớt Thiên Thần lục địa, chứ không phải đến đế lánh nạn, thận trọng không sai, nhưng không thế vì thận trọng mà trở nên nhu nhược được."
Còn việc Tiêu Trần ra tay, Phần Thiên Chúa Tế không những không trách tội mã ngược lại còn rất hài lòng, bới vi Tiêu Trần không vi thận trọng qua mức mà trở nên nhu nhược, nếu như lúc nãy Tiêu Trần không có ra tay, thì trong lòng Phần Thiên Chúa Tế mới thật sự thất vọng, bởi nếu như vậy mục đích mọi người đến Thiên Hà lục địa là vi cái gi? Chỉ vi muốn trốn tránh ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!