Vốn đã muốn quên sự tồn tại của Ngô Đức, nhưng mà lúc này hắn xuất hiện trước mắt chính mình, Tiêu Trần hiến nhiên không cảm thấy Ngô Đức tới đây là đế đi dạo, Ngõ gia không có tư cách tham gia Huyễn Nguyệt đại hội, mà Ngô Đức lại có thế xuất hiện ở đây, chỉ có một cách giải thích chính là Ngô Đức không phải tới tham gia Huyền Nguyệt đại hội.
Nếu người này không phải đển để tham gia Huyễn Nguyệt đại hội, vậy chỉ còn có một khả năng, báo thù, tìm chính mình báo thù.
Trong lòng sinh ra sát ý nhàn nhạt, đổi với Ngô Đức, từ đầu tới cuối Tiêu Trần không thèm để hân trong lòng, cũng không cảm thấy Ngô Đức có thế gây nguy hiểm gi cho chính minh, chỉ có điều không có nguy hiếm, nhưng từ đầu tới cuối bị người khác nhớ nhung thì không phải chuyện thích thủ gi, vốn dĩ nghĩ nếu Ngô Đức dừng tay, việc kia cũng sẽ không truy cứu, nhưng mà bây giờ xem ra, Ngô Đức muốn tim hần khai chiến đến cùng.
Ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn Ngô Đức, Tiêu Trần đã nối lên sát tâm với hàn, tên này rất phiền phức, mà phương pháp tốt nhất dĩ nhiên chính là một chưởng đập chết hàn.
Giống như là nhìn ra sát ý trong mắt Tiêu Trần, Ngô Đức cười lạnh nói:
"Như thế nào, muốn giết ta sao? Nơi này chính là Huyền Nguyệt đại hội, ngươi dám động thủ sao? Ha ha ... "
Đối mặt với sát ý của Tiêu Trần, Ngô Đức chẳng những không máy may sợ hãi, ngược lại còn cao giọng cười như điên, kèm theo tiếng cười, Ngô Đức quay người rời đi, còn vừa đi vừa nói:
"Tiếu tử, đắc tội Ngô Đức ta, chưa có ai có kết cục tốt."
Nhìn Ngõ Đức rời đi, Tiêu Trần không có động thủ, mục đích chuyển này chính là Huyễn Nguyệt Quả, thì làm sao có thế bởi vì một tên Ngõ Đức mà vì nhỏ mất lớn.
Sắt mặt bình tĩnh, cũng không để Ngô Đức trong lòng, tuy rằng Tiêu Trần đã đoán được Ngô Đức chắc chắn có chuẩn bị hậu chiêu, những có điều cũng không qua quan tâm, một con kiến co nhay nhot thể nao cũng chi là một con kiển, đợi chuyện Huyễn Nguyệt đại hội xong xuôi, Tiêu Trần có rất nhiều thời gian để thu thập Ngô Đức.
"Yêu Kiếm Kiêu Vương, đợi xong việc nơi này, ta mong muốn tự minh ra tay kết liễu hắn."
Tiêu Trần không nói thêm gì, chí có điều Cố Tu cũng chủ động xin đi giết giặc, nguyện ý ra tay tiêu diệt kẻ ngáng chân.
Trong lòng Cố Tu đầy tức giận, một gia tộc nho nhỏ, lại dám bất kinh với Tiêu Trần, quá thực là muốn chết.
Nghe lời này của Cổ Tu, Tiêu Trần khế mím cười nói:
"Không cần vội, lấy được Huyễn Nguyệt Quả rồi lại nói, đấy là thứ mà Thiên thúc muốn có, không thế để xảy ra sai lam, nếu không chắng phải làm Thiên thúc tức giận sao."
Mọi thứ chờ lấy được Huyễn Nguyệt Quả rồi lại nói, nghe Tiêu Trần nói vậy, Cố Tu gật đầu đáp ứng.
Cũng tại lúc Tiêu Trần và Cố Tu đang nói chuyện, trong một tòa lầu các trung tâm đinh Huyn Nguyệt, lúc này tý tý Ngô Vận của Ngô Đức đang cũng một tên nam tử trẻ tuổi trắng trẻo nói chuyện gì đó với nhau, nếu có người ở chỗ đó, nhất định sẽ nhận ra tên nam tử trẻ tuối đó chính là một trong tứ đại Thiên Kiêu của tử đại gia tộc, Hàn Binh.
"Hàn Bình sư huynh, sự việc cứ như vậy mà quyết định đi, người tham chiến của Thiên Thần Cư kia, một tên cũng không được giữ lại."
Nhìn về phia Hàn Binh, Ngô Vận mỉm cười nói.
Hai người đều là đệ tử của Học viện Hoàng gia Đế Đô, cho nên cũng quen biết lẫn nhau, hơn nữa Ngô Vận chính là nữ nhân của Tam hoàng tử điện hạ, vì thể Hàn Bình cũng tương đổi khách khí với Ngõ Vận.
Lần này Ngô Vận có việc muốn nhờ, để chính mình giúp đỡ đánh chết tất cả người tham chiến của Thiên Thần Cư khi luận võ, Hàn Bình không hề nghĩ ngợi liền dứt khoát đồng ý.
Chưa bao giờ nghe qua Thiên Thần Cư là thế lực gì, từ miệng của Ngô Vận biết được đây là một thế lực mới lập ra ở thành Nguyệt Tích, Hàn Bình tự nhiên sẽ không biết được Thiên Thần Cư mạnh tới bao nhiêu, lấy thân phận Thiên Kiêu Hàn gia của hắn, giết bọn họ cũng chỉ là chuyện trong một cái nhấc tay.
"Sư muội yên tâm, chuyện nhỏ."
Nhin về phia Ngô Vận, Hàn Binh cao giọng cười nói.
Nhận được sự đồng ý của Hàn Bình, Ngô Vận khẽ khom người hành lễ, lại lập tức tự mình đưa tiền Hàn Bình, cuối cùng Ngô Vận lại cảm thấy chỉ dựa vào một mình Hàn Bình có lẽ sẽ có chuyện ngoài ý muốn, vi vậy lại tim đến ba người Thầm gia Thẩm Thiên Phong, Tưởng gia Tưởng Tuyệt Ảnh, Dương gia Dương Phù, cũng giống như Hàn Bình, Ngô Vận cũng nhờ ba người trực tiếp giết chết người tham chiến của Thiên Thần Cư lúc luận võ.
Nghe thỉnh cầu của Ngô Vận, ba người đều không chút do dự liền đồng ý, một thể lực mới lập căn bản là không được ba người để vào mắt, hơn nữa lần này có thế để Ngô Vận thiếu một cái nhân tinh, tuyệt đối là trăm lợi không có hại, cho nên ba người tất nhiên sẽ không có lý do từ chối.
Liên tiếp đe cho Thiên Kiêu của tu đại gia tộc Tưong Tham Hàn Dương đồng thời ra tay đánh chết Tiêu Trần, như vậy Ngô Vận mới yên tâm, ngay sau khi đưa tiễn Thiên Kiêu Dương gia Dương phù, Ngô Vận trở lại lầu các, từ trên lầu hai một người mặc áo mãng bào màu tím chậm rãi đi xuống.
Diện mạo thiểu niên cũng không tính là mười phần soái khí, nhưng mà khí chất trên người lại rất ba đạo, mặc dù trẻ tuổi, nhưng đã hơi có tướng mạo để vương, chỉ bằng vào khi chất để vương bẩm sinh, thiếu niên này đương nhiên chính là chủ trì Huyền Nguyệt đại hội l'ần này Tam hoàng tử Sở Vô Minh.
Với tư cách là con thứ ba của đương kim Hoàng Đế, Sớ Vô Minh cũng là người cạnh tranh hoàng vị, mặt lộ vé tươi cười nhìn về phía Ngô Vận, Sở Vô Minh nhẹ giọng cười nói:
"Sao vậy, nàng cùng tên Thiên Thần Cư kia có thù oán gi? Không ngại đồng thời nhờ Dương Phù bọn họ ra tay."
Hiến nhiên là biết Ngô Vận vừa mới làm những chuyện gì, chỉ là nhìn bộ dạng Sở Vô Minh như này cũng là không đế ý, dù sao đừng nói là Thiên Thần Cư một cái tên đều chưa biết đến, cho dù là Tướng Thẩm Hàn Dương tứ đại gia tộc, thì xem ra Sở Vô Minh cũng không tính là gì, tranh đấu nhỏ như vậy, Sở Vô Minh tự nhiên sẽ không để vào mắt.
Nghe Sở Võ Minh nói vậy, Ngõ Vận chậm rãi đi đến bên cạnh, trên mặt lộ ra chứt nhu thuận nói:
"Còn không phải bởi vì đệ đệ của ta, hàn ở bên ngoài bị người khi dễ, ta làm tý tý tự nhiên không thế không giúp hần, điện hạ không phái giận ta chứ?"
"Ha ha, ngươi nha đầu này, việc nhỏ như vậy ta làm sao có thể trách tội nàng, chẳng qua trong lúc ta cùng đại ca, nhị ca cạnh tranh cng ngày cang nghiêm trọng, đã cơ hồ tới tinh trạng không thế điều hòa, cho nên trong khoảng thời gian này nàng cố gắng ít gây chuyện một chút."
Nghe Ngô Vận nói vậy, Sở Vô Minh cao giọng cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!