Viec So Vô Minh đột nhiên đi đến lại khiến cho gia trẻ lon be trong Ngô gia đều kinh hãi không thôi. Không hề khoa trương quá lời khi nói rằng hậu thuẫn lớn nhất của Ngô gia chính là Sở Vô Minh, nếu không phải có Sở Vô Minh ở đó thì Ngô gia cũng không có khả năng phát triển đến vị trí đệ nhất đại gia tộc ở thành Nguyệt Tích như bây giờ.
Ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa trong phòng khách chính, sắc mặt Sở Vô Minh lạnh như băng, hắn ta quét mắt một vòng nhìn xuống mọi người Ngô gia ở phía dưới. Đứng đầu tất nhiên là gia chủ Ngô gia, chính là phụ thân của Ngô Vận cùng Ngô Đức.
"Ngô gia các ngươi thật sự là to gan, ngay cả huynh đệ thân thiết của bổn cung mà cũng dám đắc tội, nhất là tên Ngô Đức kia. Thế mà còn dám nói muốn giết chết Tiêu Trần huynh. Các ngươi có chết muôn ngàn lần cũng không đủ để trút hết phẫn nộ trong lòng bổn cung!"
Nhìn về phía mọi người Ngô gia, Sở Vô Minh lạnh giọng nói ra. Sở Vô Minh đã nói là coi Tiêu Trần là huynh đệ thân thiết của mình, gia chủ Ngô gia nghe những lời này xong thì lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Sở Vô Minh, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nói:
"Điện hạ bớt giận, đều là tên nghịch tử kia làm ra. Chúng ta cũng không biết Tiêu Trần công tử có quen biết điện hạ, chúng ta ... "
Đã nhìn ra lửa giận trong lòng Sở Vô Minh quá lớn, thậm chí mới từ trong mắt Sở Vô Minh, gia chủ Ngô gia đã cảm thấy một cỗ sát ý kinh khủng. Có lẽ, chỉ sợ rằng Sở Vô Minh đã động tâm nghĩ cách muốn diệt hết Ngô gia.
Không thể không nói, trực giác của gia chủ Ngô gia rất chuẩn xác. Mới trong nháy mắt vừa nãy, Sở Vô Minh quả thật là có nghĩ tới muốn xóa sổ Ngô gia, dùng để nịnh nọt Tiêu Trần. Nhưng mà bởi vì có Ngô Vận tồn tại cho nên Sở Vô Minh do dự. Hơn nữa Tiêu Trần đã nói cho Ngô Đức một cơ hội, như thế ngược lại cũng không cần phải tiêu diệt Ngô gia. Đương nhiên, nếu Ngô Đức không cách nào hoàn thành nhắn nhủ bàn giao của Tiêu Trần, vậy hắn ta hẳn phải chết. Thậm chí cũng muốn cả Ngô gia phải chôn cùng!
Vì để lôi kéo Tiêu Trần, chỉ là một Ngô gia nhỏ bé căn bản là không đáng nhắc đến, thích diệt thì cứ diệt đi.
Ngô Vận đã mang Ngô Đức đi đến nhà của những người bị hắn ta bức hại. Mắt nhìn thấy mọi người Ngô gia đang kinh sợ phía dưới, Sở Vô Minh đứng dậy, lạnh lùng vứt bỏ lại một câu rồi hắn ta đi ra cửa:
"Nói cho Ngô Vận còn có cả cái tên không biết sống chết Ngô Đức kia, nếu như không cách nào hoàn thành những gì Tiêu Trần huynh bàn giao, vậy Ngô Đức hãy trực tiếp tự sát đi. Nếu không, để bổn cung động thủ thì có thể sẽ không phải là đơn giản như vậy đâu, hừ."
Dứt lời, cũng không đợi mọi người Ngô gia đáp lời, dưới sự bảo vệ của một nhóm hộ vệ cấm vệ quân, Sở Vô Minh đã đi ra khỏi Ngô gia.
Đã nói rất rõ ràng, vào lúc ban đêm Ngô Vận quay lại Ngô gia, phụ thân nàng ta kể lại chi tiết sự tình Sở Vô Minh tới đây cho nàng ta. Nghe những lời này, Ngô Vận bất đắc dĩ cười khổ, trong nội tâm biết rõ Ngô gia nhất định là không còn đường lui rồi, bắt buộc phải khiến cho Ngô Đức thu phục được sự tha thứ của mọi người.
Mấy ngày kế tiếp, Sở Vô Minh cứ nhởn nhơ sống trong phủ thành chủ thành Nguyệt Tích, hơn nữa, dường như mỗi ngày Sở Vô Minh đều sẽ chủ động mời Tiêu Trần, hoặc là bọn họ cùng nhau du lãm cảnh đẹp của bình nguyên Huyễn Nguyệt, hoặc là cùng nhau uống rượu thả cửa một phen.
Thái độ của Sở Vô Minh đối với Tiêu Trần có thể nói là thân thiết tới cực điểm, không hề có cái gọi là khoảng cách hoàng thân quốc thích nào.
Liên tiếp năm ngày trôi qua, vào ngày này Tiêu Trần cùng Sở Vô Minh vẫn phóng ngựa rong ruổi phía trên bình nguyên Huyễn Nguyệt như thường ngày. Hai người cưoi Long Mã cao lớn, sóng vai chạy trốn tại phía trên bình nguyên Huyễn Nguyệt mênh mong. Sau lung là một đam cam vệ quan cung với hai người Đỗ Thành Phong và Trương Kỳ đuổi theo.
Thời gian năm ngày, Đỗ Thành Phong cũng thành công đi từ Đế Đô quay trở lại, hơn nữa cũng mang về đồ vật mà Sở Vô Minh cần.
Phóng ngựa rong ruổi một hồi, thời điểm đi vào bên cạnh một dòng suối nhỏ, hai người Tiêu Trần đồng thời thả chậm tốc độ, cao giọng cười cười. Sở Vô Minh trước tiên mở miệng nói:
"Ha ha, Tiêu huynh, khó trách mọi người đều nói, mặc dù võ giả có thể phi hành trên không, nhưng cảm giác phóng ngựa rong ruổi như thế này vĩnh viễn là tốt nhất. Mấy ngày nay phóng ngựa cùng Tiêu huynh trên bình nguyên Huyễn Nguyệt này, bổn cung tràn đầy cảm xúc đó."
"u cũng là bởi vì Long Mã cường tráng của điện hạ, nếu đổi lại là ngựa bình thường thì tất nhiên không cách nào đi được đến chỗ này."
Nghe Sở Vô Minh nói, Tiêu Trần mỉm cười trả lời.
"Tiêu huynh khen trật rồi, hôm nay bổn cung có một ít đồ vật muốn đưa cho huynh, còn hi vọng Tiêu huynh đừng từ chối."
Đỗ Thành Phong lấy chút ít trân tàng bảo vật của Sở Vô Minh ra, Sở Vô Minh cũng không do dự, lập tức đưa một quả Nạp Giới cho Tiêu Trần.
Đã sớm ngờ tới việc chắc chắn Sở Vô Minh còn có thể tặng đồ cho mình, đẩy qua đẩy lại một phen, Tiêu Trần lúc này mới tiếp nhận Nạp Giới mà Sở Vô Minh đưa tới. Tùy ý xem xét một phen, trong nội tâm Tiêu Trần mừng thầm.
Sở Vô Minh này một lần ra tay quả thật là vô cùng hào phóng nha, bên trong cái Nạp Giới này, những thứ khác không nói, chỉ cần là số lượng quả Huyễn Nguyệt có tới tận gần năm mươi quả, rõ ràng đây chính là trân tàng của Sở Vô Minh. Bây giờ lại lấy ra toàn bộ đưa cho Tiêu Trần, có thể thấy được thành ý của Sở Vô Minh lớn cỡ nào.
Chỉ thấy Tiêu Trần thu hồi Nạp Giới, Sở Vô Minh cũng đúng lúc mở miệng nói:
"Tiêu huynh, thực không dám dấu diếm gì huynh, thật ra bổn cung đều một mực có chút lời muốn nói với huynh. Nhưng mà thủy chung không có cơ hội nói."
"Điện hạ cứ nói đừng ngại."
Nghe Sở Vô Minh nói, Tiêu Trần trả lời.
Rốt cuộc cũng đến thời điểm ngả bài, ngay sau lúc Tiêu Trần dứt lời, Sở Vô Minh xoay người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất hướng phía Tiêu Trần, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói ra:
"Huynh đệ biết rõ tình cảnh của ta hôm nay, bổn cung khẩn cầu Tiêu huynh cùng Thiên Thần Cư có thể giúp ta một tay, bổn cung sẽ vô cùng cảm kích ... "
Cuối cùng cũng nói ra được suy nghĩ trong nội tâm, hơn nữa Sở Vô Minh cố ý nâng Thiên Thần Cư lên, ý tứ rất rõ ràng rồi, hắn ta không chỉ cần một mình Tiêu Trần hỗ trợ, mà còn cần toàn bộ Thiên Thần Cư trợ giúp.
Mắt thấy Sở Vô Minh thế mà trực tiếp quỳ xuống đất không đứng dậy, đương nhiên Tiêu Trần cũng sẽ không vô lễ, vội vàng xuống ngựa nâng Sở Vô Minh dậy, ra vẻ kinh hãi nói:
"Điện hạ đây là đang làm điều chi vậy!"
"Kính xin Tiêu huynh đáp ứng ta, nếu không bổn cung tình nguyện quỳ thẳng không dậy."
Đối mặt với Tiêu Trần nâng dậy, Sở Vô Minh lại cực kỳ cố chấp nói.
Hết thảy đều đang phát triển dựa theo kế hoạch của Tiêu Trần, lúc này Sở Vô Minh đã chủ động ngả bài, hơn nữa còn đưa lên hậu lễ như thế, đương nhiên Tiêu Trần sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà biểu hiện ra thì Tiêu Trần còn chưa có lập tức đáp ứng Sở Vô Minh, chỉ nói rằng chính hắn còn phải trở về hỏi thúc phụ một chút. Ngày mai mới có thể cho Sở Vô Minh câu trả lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!